Từng động tác thái thịt của cô trông rất đâu ra đấy, giống như là ở trong sách hướng dẫn dạy nấu ăn, tuy rằng cũng không nhanh lẹ, nhưng không sai chút nào.
Gia vị chỉ dùng liều lượng một muỗng nhỏ để nêm nếm, nước nấu ở độ lửa vừa phải, cô hiện giờ giống như một người máy.
Trong nhà các phòng đều là trang trí giống nhau, đều chỉnh chỉnh tề tề, đây vốn chính là tính cách của chính cô. Trong gian phòng nhìn thoạt qua giống như không hề có người ở, cũng giống như là cô vậy an an tĩnh tĩnh. Sách ở phía trên kệ ngoại trừ sách giáo khoa ra chính là sách vở luyện tập, cùng các quyển sách khác có cùng thể loại. Chăn đệm đều được gắp xếp gọn gàng, ngăn ngắn,chỉnh tề. Nếu không phải những cái đó lại là màu hồng phấn, hắn khả năng sẽ nghĩ đến những quân bị được gấp xếp vuông vức ở trong quân doanh.
Ở bệ cửa sổ có một vài cây xanh, xanh,trên bề mặt lá rất xanh tươi và mọng nước, giọt nước còn đọng lại trên mặt lá biểu hiện chúng nó được chủ nhân của mình ngày thường chăm sóc tỉ mỉ đến như thế nào......
Mặc Dung Uyên đẩy xe lăn di chuyển ở phòng trong vòng một vòng, nhưng mà tầm mắt lại chuyển hướng về phía phòng bếp.
Đồ ăn có vẻ làm gần như xong xuôi hết, hắn đã ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn.
Hàn Mộ Vi tắt lửa đi, đem súp vừa mới nấu xong múc ra bát đựng, đang muốn đem ra ngoài, lại nhìn thấy Mặc Dung Uyên đã xuất hiện ở cạnh cửa không biết đã bao lâu rồi.
Ánh mắt của hắn nhìn vô cùng bình thản, Hàn Mộ Vi chỉ là thoáng run một chút, nhanh chóng đã khôi phục như bình thường.
Đem đồ ăn đã nấu xong dọn lên trên bàn xong, Hàn Mộ Vi nhìn về Mặc Dung Uyên vẫn đang ngồi ở trên xe lăn, thật cẩn thận mà hỏi: "Có cần tôi đỡ anh đi đến không......"
Cô có chút sợ sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của hắn.
Hơn nữa, cũng không biết chân hắn làm sao mà bị thương, thương tích như thế nào, hẳn là còn có thể khôi phục đi?
Trong đầu vòng quanh vô số các vấn đề, cuối cùng, cô chỉ hỏi một câu như thế. Lời nói vừa ra khỏi miệng, cô lại hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của bản thân!
Cô...... Cô hỏi cái gì mà lung tung vậy chứ! Lỡ như hắn thật sự về sau cũng sẽ không thể đi lại bình thường thì sao?
Mặc Dung Uyên nhìn cô gái thần sắc ảo não đang đứng ở trước mặt, trong mắt nhiễm ý cười.
Tâm tư của cô quá đơn thuần, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Cho nên,hắn lại mới càng thích...... Thích được ở bên cạnh cô.
Rũ lông mi xuống, Mặc Dung Uyên nói: "Cần."
"A?" Hàn Mộ Vi có chút không kịp phản ứng lại.
Đầu hắn càng thấp, "tôi nói, cần...... đỡ tôi."
Nhìn người nam nhân trước mặt lúc trước luôn cho cô cái cảm giác không thể động vào, Hàn Mộ Vi có chút hoảng loạn. Cô, cô...... Khẳng định đã nói sai rồi!!
Có điều, tuy rằng là có chút hoảng loạn, nhưng phản ứng của cô vẫn là nhanh chóng đi tới, do dự không biết nên đỡ hắn dậy bắt đầu từ ở chỗ nào.
Mặc Dung Uyên vươn tay, Hàn Mộ Vi liền thuận theo để cho tay hắn đặt lên ở trên vai của cô, ý định dùng sức để kéo hắn đứng lên, nhưng sức lực của cô vẫn là quá nhỏ, một người nam nhân cao lớn gần hơn một mét chín thì cô sao có thể dễ dàng đỡ dậy được?
Mặc Dung Uyên nhìn thiếu nữ đang ở gần ngang gang tấc, nghe thấy mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể từ trên người cô,khoé miệng hơi cong lên, khống chế sức lực một chút, để cô có thể thoải mái mà dìu hắn, hướng đến bàn ăn ở bên cạnh.
Hàn Mộ Vi thật ra cũng không có hề bình tĩnh như mặt bên ngoài, thân thể của hắn đang ở rất gần cô, tim cô đập liền rối loạn.
Trên người hắn ngay cả mùi hương nhàn nhạt của xà phòng cũng đều không có, áo sơmi rất sạch sẽ, tựa hồ có thể cảm nhận được hương vị của ánh mặt trời. Hắn dựa vào trên người cô, thực ấm áp, lồng ngực dày rộng của hắn làm cô cảm giác thấy không phải là bản thân đang dìu đỡ hắn, mà là đang bị hắn ôm ở trong ngực......
Hai gò má không biết dần dần đã đỏ ửng lên hết rồi.
Mặc Dung Uyên rất nhanh chóng đã phát hiện ra được, khóe miệng khẽ nhếch. Có điều, lâu như vậy không có gặp, hắn cũng biết hiện tại không phải là thời điểm, đợi đến thời điểm tốt rồi nắm bắt sau,sau đó nửa đỡ nửa đi mà ngồi vào bàn ăn cơm.
Nửa người của Hàn Mộ Vi sớm đã đổ đầy mồ hôi rồi.
Xới một chén cơm giúp cho hắn, sau đó Hàn Mộ Vi ngồi vào đối diện, an tĩnh mà bắt đầu vào ăn bữa cơm