Mặc kệ như thế nào, mau xem như cũng đã được cầm lại, vài người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hàn Mộ Vi đang muốn trở về tiếp tục xử lý cá, dưới chân lại đột nhiên bị trượt. Trừng lớn đôi mắt, Hàn Mộ Vi bị trượt té vào trong suối rồi!
"Vi Vi!!"
Chu Quân Hào trừng to đôi mắt. Cậu ta không nghĩ tới, thật sự đã xảy ra chuyện như thế.
Cắn răng trừng mắt cho Đoạn Thần Kiệt một cái liếc mắt: "Cái miệng quạ đen của ngươi!!"
Cái tốt không linh cái xấu linh!!
Nhanh chóng nhảy đến bờ suối, vươn tay tính là đem Hàn Mộ Vi kéo lên, nhưng Hàn Mộ Vi cách quá xa, nước chảy lại hơi xiết, lại bị kéo xa ra thêm mấy mét.
Hạ lưu chính là nối thẳng ở phía dưới chân núi Nguyên Hà, Nguyên Hà thật sự rất lớn, theo trên núi đi xuống, hạ du khẳng định nước càng sâu hơn, nếu là Hàn Mộ Vi bị trôi tới hạ du, thì lại càng khó cứu.
Đoạn Thần Kiệt nghĩ đến đây, không màng đến vết thương của chính mình, trực tiếp liền nhảy xuống suối, nhìn Hàn Mộ Vi bơi đi!
Hàn Mộ Vi đương nhiên là biết bơi lội, cô chính là đã từng đã cứu một cậu nhóc, nhưng cũng chỉ có thể nói vận khí của cô không được tốt, có lẽ là vừa nãy ngồi xổm xuống làm việc quá lâu, ngay từ lúc bắt đầu bơi chân đã bắt đầu co rút đau lại, cô nhíu chân mày lại, căn bản không có biện pháp được bơi được, chỉ có thể khống chế được thân thể ở cuốn theo dòng nước đồng thời không để va vào những hòn đá ở trong suối.
Tốc độ bơi của Đoạn Thần Kiệt rất nhanh, nhang chóng đã bắt lấy được tay của Hàn Mộ Vi, ở trên bờ bọn họ đuổi theo hướng của hai người, Chu Quân Hào cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đoạn Thần Kiệt rất nhanh nắm lấy được được một hòn đá,giữ ổn định lại cơ thể của hai người, Chu Quân Hào chạy tới, đang muốn đưa tay bọn họ kéo lên, lại đột nhiên nghe được một tiếng tiếng hô:
"Chạy?! Phế vật! Còn không mau đi lục soát!!"
Chu Quân Hào sửng sốt, lúc này mới phát giác bọn họ đã đi gần tới một doanh địa đằng trước, mà lúc này, bên cạnh rừng cây nhỏ, có mấy người đàn ông rất cao lớn đang nhìn bọn họ và chạy về phía bên này!
"Nơi đó có người!"
Tình huống không đúng!
Chu Quân Hào mắt sắc mà thấy được kia mấy nam nhân trong tay thương, sắc mặt trắng nhợt, triều Đoạn Thần Kiệt cùng Hàn Mộ Vi nói: "Buông tay! Chạy nhanh chạy...... Lập tức báo nguy!!"
Nói xong, cậu ta liền đem tay vốn muốn bắt lấy Đoạn Thần Kiệt thu lại, cắn răng, nhìn thoáng qua chung quanh, hướng bọn họ doanh địa trái ngược hướng chạy!
Phía sau mấy nam nhân thực mau phát hiện hắn, hô: "Ở kia! Đừng để cho nó chạy thoát......"
Hàn Mộ Vi cùng Đoạn Thần Kiệt trong lòng đều là giật mình. Bọn họ đều là người thông minh, thực mau ý thức được việc gì đang xảy ra. Người bình thường tuyệt đối sẽ không đang xem đến một người khi nói cái gì "Đừng làm cho hắn chạy", lại liên tưởng đến vừa mới biểu tình nghiêm túc cùng sắc mặt của Chu Quân Hào. Đoạn Thần Kiệt cảm giác lại những tiến bước chân cách mình càng lúc càng gần, sắc mặt uổng phí biến đổi, thấp giọng nói:
"Nắm chặt tôi!"
Giây tiếp theo, Hàn Mộ Vi liền cảm giác đầu của mình bị ấn xuống dưới nước, thiếu chút nữa là đã bị sặc nước, nhưng Đoạn Thần Kiệt vẫn luôn nắm lấy cô không buông ra, làm cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Sau đó, cô liền cảm nhận được có người đang đi đến bờ suối.
Người nọ tựa hồ không nghĩ tới trong suối lại còn có người, đứng ở bờ suối nhìn một lát, những người đàn ông lúc nãy đuổi bắt Chu Quân Hào đã trở lại, "Nhị ca, dường như không phải là tiểu tử kia!"
Người đàn ông nheo lại mắt, nhìn mặt Chu Quân Hào, nhìn người đàn ông kia nói: "Phế vật!!"
Hung hăng mà đá vào một chân của một trong số những người đàn ông trong đó. Ngừoi đàn ông kia kêu lên một tiếng, lại không dám nói thêm cái gì nữa.
Một người đàn ông khác nói:
"Làm sao bây giờ a, nhị ca, nếu như để tiểu tử kia bỏ trốn, đi nói với cảnh sát......"