Việc Đoạn Thần Kiệt báo cho cảnh sát bị phát hiện, việc này có tốt cũng có xấu.
Xấu là làm bọn buôn người đó có tính cảnh giác hơn, nói không chừng mà ở thời điểm bắt được Đoạn Thần Kiệt liền nhanh chóng rút lui, thì người cảnh sát kia muốn tìm sẽ khó khăn hơn.
Tốt cũng là vì, đám buôn người này có cảnh giác, khi bọn họ rút lui mà nói, máy bay trực thăng của cảnh sát ở không trung tỷ lệ tìm thấy được bọn họ sẽ càng cao hơn!
Nhưng xung quanh ở Thiên Sơn đều là những ngọn núi khác, phía nam thì cây cối xanh tốt um tùm, chỉ cần bọn họ giấu mình trong những cây rừng đó, muốn lập tức tìm ra được vẫn là có chút khó khăn. Nên thời điểm máy bay vòng quanh mấy vòng ở trên không vẫn không thể tìm ra được, đột nhiên từ một nơi trống vắng ở trong rừng truyền đến tiếng nổ súng, chim chóc từ trong cánh rừng bay lên!
Cảnh sát lập tức đi tới nơi tiếng súng được phát ra, quả nhiên ở trên không phát hiện kia mười mấy người đứa trẻ cùng đám buôn người này.
Mà lúc này đây, bọn buôn người đã sắp chạy đến dưới chân núi, cách xe tải chỉ còn có mấy trăm mét!
Nếu như bọn họ lên được xe tải, đi đến thành phố gần đó, thế thì bọn họ muốn tìm cách cứu viện càng khó hơn nữa.
Mặc Dung Uyên nhanh chóng ra quyết định, mang theo năm sáu người khác trực tiếp nhảy xuống máy bay, con tin ở trong tay bọn buôn người quá nhiều, bọn họ không dám dễ dàng nổ súng, chỉ có thể vật lộn. Nhưng bọn buôn người lại không giống như thế, những người này không hề sợ chuyện có người sẽ bị thiệt mạng, nhìn thấy cảnh sát, nghiến răng không chút do dự liền nổ súng!
Hàn Mộ Vi do mất máu quá nhiều, mới nãy còn bị tên A Kim kia đánh mấy nắm đấm, đôi tay bị bọn buôn người đứa phía sau gao gắt nắm chặt, căn bản không thể thoát ra được, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Mặc Dung Uyên bọn họ hướng về phía chính mình đi đến, chân phải của Mặc Dung Uyên đi đứng còn có chút khó khăn, hắn vịn vào thân cây tránh ở phía sau cây để chống đỡ lại xạ kích của súng, nhanh chóng ném ra một viên đạn khói!
Bọn buôn người mắng một tiếng, đem những đứa trẻ trong tay ra chắn ở trước người, tranh thủ thời gian nhanh rút lui trở về.
Lúc này từ bên kia núi cảnh sát xuất hiện đến càng nhiều hơn, mượn ưu thế về thị giác trong làn khói đạn mịt mù, nhanh chóng khống chế được một vài người trong đám buôn người kia, cứu thoát được ba bốn đứa bé, những người còn trong đám buôn lậu nhìn thấy tình thế bất lợi, ôm đứa trẻ trong tay nhanh chạy đi, hai người vốn đang bắt giữ Đoạn Thần Kiệt và Chu Quân Hào khẽ nghiến răng, trực tiếp đem hai nam sinh tạo thêm phiền toái cho họ trong việc chạy trốn đẩy xuống dưới đất, cũng không quay đầu lại nhìn hướng về phía nơi chiếc xe tải đang đậu mà thoát chạy......
Người đang bắt lấy Hàn Mộ Vi là tên lão đại kia, từ lúc Mặc Dung Uyên bắt đầu ném đạn khói ra ngoài, tên lão đại quả quyết dứt khoát mà bắt lấy Hàn Mộ Vi chạy đi hướng về phương hướng của chiếc xe tải, phía trước đã có những người khác chắn đỡ, nên hắn ta rất nhanh đã đến chỗ xe tải đó, đem Hàn Mộ Vi hai tay đang bị trói chặt ném lên trên phía sau xe, bay nhanh ngồi vào ghế điều khiển phía trước, rồi sau đó hai người khác chạy thoát được cũng lên trên xe, đem một đứa trẻ khác đang hôn mê bất tỉnh ném lên phía sau xe,chỗ vị trí của Hàn Mộ Vi!
Hàn Mộ Vi nhìn thấy khuôn mặt của đứa bé kia, trong lòng nhịn không được nhảy dựng lên!
Tại sao lại là......
Mặc Quân Dư?Thế còn cô bé hay gọi cậu bé là Tiểu Ngư ca ca?
Chỉ trong nháy mắt, Hàn Mộ Vi liền nghĩ đến, cái người đáng chết kia từ trong lời đám người buôn người này chính là Phó Tỉnh Hạo, người mà cậu ta muốn cứu đi chính là em gái của Mặc Quân Dư, chính là đứa bé gái nhỏ này!
Lúc trước từ lời kể của Mặc Quân Dư cô biết được, cậu bé cùng em gái của mình đều là bị người ta lừa bán đi, thời điểm Mặc Quân Dư bị lừa bán tuy rằng nhỏ, nhưng cũng nhớ hết mọi việc, tính cách cậu bé có chút tự bế, rất giống như Hàn Mộ Vi lúc trước, đó là bởi vì sau khi cậu bé bị lừa bán mấy lần có ý chạy trốn, bị bọn buôn người đánh rất nhiều lần. Vốn dĩ cậu bé lớn lên không tệ, rất nhiều người mua đều chọn cậu bé, nhưng mỗi lần đem cậu bé bán đi, quay đầu cậu liền chạy trốn, vì thế bọn buôn người càng chán ghét cậu bé, sau đó dứt khoát không đem cậu bé đi bán, đem cậu tống cổ đi ra ngoài ăn xin.
Em gái của Tiểu Dư sau đó cũng là bị lừa bán đến đây, bởi vì thân thể suy yếu luôn luôn bị bệnh dai dẳng không dứt, căn bản không có người chịu mua cô bé, bọn buôn người liền đem cô bé ném cho Tiểu Dư, để cậu mang theo cô bé đi ra ngoài ăn xin.