Thiếu Tướng Đại Nhân, Sủng Nhẹ Một Chút!

Chương 22: Tiếp ngươi đi học



Mặc Dung Uyên ăn bữa sáng, lần đầu tiên thất thần.

Hàn gia.

Hàn Mộ Vi ăn xong bữa sáng, vác ba lô lên chuẩn bị ra khỏi nhà. Hàn Tử Tư nhìn cô một cái, nhăn lại mi tới, "Dì ngưoi chưa mua quần áo mới cho ngươi sao?"

Vừa lúc Lưu Băng Tinh ra tới, vừa nghe lời này liền tức giận, trừng mắt hắn, "Tôi làm sao chưa mua cho nó? Bảy tám bộ kiểu dáng khác nhau, còn có giày dép không phải tôi đều mua hết sao!"

Lại nhìn phía Hàn Mộ Vi, ánh mắt lạnh băng, tiểu nha đầu này, còn ăn mặc đồng phục cũ, nên không phải là cố ý đi?

Cũng may Hàn Tử Tư không nói thêm gì, chỉ triều Hàn Mộ Vi nói: "Đi lên thay."

Mệnh lệnh của hắn, Hàn Mộ Vi tự nhiên là sẽ nghe theo. Không phải cô đối Hàn Tử Tư tồn tại cái gì tình cảm kính trọng, cũng không phải cô thật sự liền như vậy ngoan, phản kháng đối với cô mà nói chính là tự tìm phiền phức.

Khi còn nhỏ ông ta thấy cô ngốc ngốc không phản sẽ phát hoả, lúc uống rựou say sẽ tức giận mà đánh cô, còn có nhiều lúc là do Lưu Băng Tinh châm ngòi.

Nhưng Hàn Mộ Vi cực kỳ nhạy bén, cô đương nhiên biết, Hàn Tử Tư kỳ thật biết Lưu Băng Tinh bọn họ ở sau lưng làm cái gì, uống say thời điểm, cũng tinh tường biết chính mình đang làm cái gì, ông ta bất quá vờ như không biết, trong lúc say đem theo sự tức giận đối với mẹ cô phát hoả lên người cô thôi.

Sau lại sự nghiệp của ông ta càng làm càng lớn, mà sự tồn tại của cô càng ngày càng giảm, đặc biệt là khi cô mười tuổi, cô bị Hàn Mộ Vũ đồn đại là ngừoi ngốc, Hàn Tử Tư càng là lười đến lại để ý tới cô, dần dà, Lưu Băng Tinh cũng cảm thấy cô không có một chút uy hiếp, cũng không thế nào "Giúp" cô ở Hàn Tử Tư trước mặt xoá cảm giác tồn tại

Hàn Mộ Vi bị đánh số lần cũng ít rất nhiều.

Thẳng đến trải nghiệm ba tháng đó, bị Hàn Tử Tư đánh, mới làm Hàn Mộ Vi đột nhiên phát hiện, nguyên lai chính mình vô luận là thân thể vẫn là tâm lý đều như thế rõ ràng mà nhớ rõ này hết thảy......

Thân thể của cô thậm chí bắt đầu run rẩy, ma đến đi không nổi......

Mẫu thân của cô đã chết, mà phụ thân cô, giống như là bóng ma mẹ cô xuất hiện. Bọn họ luôn là như bóng với hình, không rời không bỏ mà cùng với ở nàng phía sau, trở thành bóng ma tâm lí của Hàn Mộ Vi suốt mười bảy năm qua......

Cứ việc không thế nào thích những cái đó ren váy, Hàn Mộ Vi vẫn là chọn bộ quần áo bình thường nhất trong đó mà thay, một lần nữa đi xuống lâu, tuy rằng không thế nào loá mắt, nhưng Hàn Tử Tư xem ánh mắt của cô hiển nhiên thuận mắt vài phần.

"Ở cửa chờ một chút, Thiếu Ngang hôm nay sẽ đến đón mày đi trường học."

Hàn Mộ Vi cứng lại, dừng một chút, vẫn là đi ra cửa, ngoan ngoãn mà chờ ở cửa.

Đứng ở nơi đó, cô đếm dưới chân con kiến đi ngang qua, trong lòng lại có vài phần nghi hoặc.

Cô nhớ rõ, kia ba tháng, cũng không có phát sinh như vậy sự a, Cố Thiếu Ngang căn bản liền xem đều lười đến nhiều liếc nhìn cô một cái, như thế nào sẽ đến đón cô đi học?

Bất quá, có lẽ y cũng không phải tự nguyện đi! Lại hoặc là, kỳ thật phía trước cũng phát sinh quá như vậy sự, chỉ là lúc ấy Cố Thiếu Ngang ấn tượng đối với cô quá kém, cho nên không có tới đón cô. Mà lần này, có lẽ y không thế nào chán ghét cô đi.

Đều nói những đứa trẻ tự kỉ đều mẫn cảm, Hàn Mộ Vi từ nhỏ ở như vậy bệnh trạng gia đình trong hoàn cảnh, bệnh tự kỉ so với những người khác vốn không nghiêm trọnh, nhưng đối với người ngoài đối chính mình hoài như thế nào ý đồ, lại là cực kỳ nhạy bén.

Lần trước Cố Thiếu Ngang rời đi hết sức, còn đối cô cười nói câu "Lần sau gặp lại".

Tuy rằng nghi hoặc, nhưng Hàn Mộ Vi cảm giác đến ra tới, hiện tại Cố Thiếu Ngang tựa hồ đối cô có vài phần quan tâm......

Chính là, đây là vì cái gì đâu? Chẳng lẽ, liền bởi vì cô không có để ý đến y?

Một quả táo lăn đến trước mắt.

- ------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.