Mặc Quân Dư nở nụ cười, lo lắng trong mắt đã chuyển thành vui sướng: "Thật tốt quá!"
Nghĩ nghĩ, lại nói: "Chị Vi Vi, em sau này cũng muốn giống như là cũng. Làm quân nhân, bắt người xấu!"
Hàn Mộ Vi cũng không có nói cho cậu bé, không phải làm quân nhân đều là bắt kẻ xấu, bọn họ còn có rẩ nhiều những chức vụ khác. Có điều, trước mắt Tiểu Dư chỉ cần biết cái này là đủ rồi.
Nặng nề mà gật gật đầu, Hàn Mộ Vi mỉm cười nhìn cậu bé, "Được, chị chờ đến một ngày đó! Nhưng mà, quân nhân cũng không phải là người nào cũng có thể làm được nga! Tiểu Dư phải học cho thật giỏi, học rất nhiều thứ khác nữa, về sau mới có thể bắt được càng nhiều kẻ xấu!"
Mặc Quân Dư cười tủm tỉm gật đầu, nhanh chóng lấy hành động chứng minh quyết tâm chính mình, nâng mắt lên phía đống sách giáo khoa trước đó không chú y bắt đầu nổi lên hứng thú.
Thời gian cả buổi chiều, cả hai người đều ở trong thư phòng. Hàn Mộ Vi hoàn thành nhiệm vụ của chính mình, mà Mặc Quân Dư lại tự học tiểu học vừa đến lớp 6 chương trình học, gặp được chỗ nào không hiểu liền hỏi Hàn Mộ Vi......
Vốn dĩ thành tích cũng cô không tưej, Mặc Quân Dư hỏi cái gì vấn đề dường như là cô đều biết. Trải qua mấy giờ, ánh mắt Mặc Quân Dư nhìn Hàn Mộ Vi đã mang theo tràn đầy bội phục.
Hệ thống thông báo: Mặc Quân Dư đối với ngài tăng lên 20 điểm hảo cảm giá trị!
OOOOOO
Mặc Dung Uyên tiến vào trong phòng, nhìn người đàn ông trong pha lê, ánh mắt lạnh lẽo.
"Thiếu tướng."
Thấy hắn tiến vào, ánh mắt của mọi người ở trong phòng đều đặt ở trên người hắn.
Mặc Dung Uyên không chỉ là thiếu tướng mà thôi. Ngoài danh hiệu thiếu tướng ra, hắn còn là đội trưởng của một nhóm bộ đội đặc chủng. Rất nhiều những chuyện của quốc gia ở bên trong lẫn ngoài, đều là bộ đội đặc chủng như hắn đi làm.
Vốn dĩ chuyện của bọn buôn người không do hắn quản. Nhưng chuyện lần này liên quan đến người của Mặc gia. Hơn nữa cũng là nhờ hắn, cảnh sát mới có thể tra được đại BOSS ở sau lưng đám người buôn lậu này. Hơn nữa bắt được một tên thân tính bên cạnh của hắn ta.
Nhiệm vụ lần này xem như lấy được thành công rất lớn. Không chỉ là đã biết lão đại ở phía sau bức màn là ai, ở trong phạm vi cả nước đã bắt giữ được nhóm người đó đem trở về. Tìm về đưa một trăm đứa trẻ khác, đưa bọn trẻ trẻ về an toàn từng đứa từng đứa một trở về với vòng tay của cha mẹ. Nhân thật sự làm được quá ít, liền từ trong thông báo của nội bộ chính phủ giao cho, đăng tin tức ở khắp các nơi để cho những người cha mẹ lạc mất con sắp tới đi đến cục cảnh sát đến làm xét nghiệm ADN coi có phải hay không để nhận lại con.
Việc này tuy rằng không phải Hàn Mộ Vi làm. Nhưng cũng nhờ có cô ảnh hưởng ở đó. Nhờ sự kiện lần này, mà chính nghĩa giá trị của Hàn Mộ Vi lại tăng lên thêm mấy trăm điểm, làm cho Tiểu Bao Tử rất là vui mừng.
Những người cha người mẹ những đứa trẻ tìm lại được nhau cũng cho đi những hảo cảm giá trị. Chỉ là bọn họ lại càng cảm ơn chính phủ nhiều hơn, Hàn Mộ Vi cuối cùng thu được hảo cảm giá trị chỉ là một phần rất nhỏ ở trong đo. Tuy là nhỏ, nhưng tăng lên từ nhiều người như thế, kỳ thật rất nhiều.
Hiệu quả từ chương trình kia đã chậm rãi đi xuống, Hàn Mộ Vi vốn tưởng rằng nội trong một khoảng thời gian ngắn thu thêm giá trị hảo cảm là rất khó. Không nghĩ tới đột nhiên tới nhiều như vậy, cũng coi như là một kinh hỉ ngoài ý muốn.
Mặc Dung Uyên nhìn người đàn ông miệng mím chặt lại trong pha lê không nói lời nào, nheo mắt lại.
"Hắn không nói phải không? Hầu Tử, cậu làm đi!"
Người bọn họ bắt lúc này là cấp trên của bọn buôn người. Cũng là kẻ thân tín của ĐẠI BOSS đứng ở phía sau, toàn bộ quá trình đều diễn ra bí mật. Ở trong mắt người ngoài giờ phút này, người này sau khi đang ở sòng bạc ở Macao thắng lớn một hồi, xuân phong đắc ý mà cùng mấy cô đại mỹ nữ ở khách sạn lêu lổng. Mà đám thủ hạ của hắn ta cũng sẽ không ở thời điểm này mà đi đến quấy rầy hắn ta.
Những chuyện này không phải là lần đầu tiên xảy ra, bởi vậy cũng không có khiến cho thuộc hạ chú ý.