Mặc Quân Dư rụt người một chút, sau đó nhỏ giọng nói: "Con không có sợ."
"Ừm, con không sợ." Mặc Dung Uyên cười bế cậu bé lên, "Là cữu cữu sợ, buổi tối ngủ cùng với cữu đi, có được không?"
Ôm thân thể nhỏ nhắn của Mặc Quân Dư ôm đến trên giường của mình, Mặc Dung Uyên lại đột nhiên nhớ đến một người khác nữa......
Cô gái nhỏ kia...... Bây giờ chắc là ngủ rồi?
Cô, có khi nào cũng giống như là Tiểu Dư hay không, đều sợ tiếng sét đánh không?
Hiển nhiên là không sợ.
Hàn Mộ Vi nhìn tia chớp bên ngoài cửa sổ, kiểm tra xong các cửa sổ, nhìn trong nhà trống trải, lần đầu tiên cảm giác thấy phìng ở của chính mình có chút quá trống trải.
"Tiểu Bao Tử, ta ngủ không được."
Nhẹ giọng mà mở miệng nói, Hàn Mộ Vi cảm giác có chút cô đơn lên, may mắn còn có tiểu bao tử ở đây, cô mới không cảm thấy càng cô đơn hơn nữa.
Khi còn nhỏ, lúc mẹ cô còn sống, đến ngày mưa bà đặc biệt rất mẫn cảm. Đặc biệt là lúc mà sét đánh, Vệ Như Yên tựa hồ rất chán ghét sét đánh, một lần sét đánh thì chắc chắn sẽ cùng Hàn Tử Tư cãi nhau. Bởi vì buổi tối Hàn Tử Tư thường xuyên tăng ca làm thêm giờ, rất ít khi đúng giờ thì tan ca, đặc biệt là dưới những lúc mưa to như thế này.
Mà khi thời tiết như vậy Hàn Tử Tư trở về được một lát, Vệ Như Yên liền tức giận lên mà mắng ông ta, có phải lại đi ra bên ngoài tìm người phụ nữ khác hay không...... Kỳ thật phần lớn thời điểm lúc đó Hàn Tử Tư cũng không có, ông ta lúc ấy càng nhiều việc càng bận bịu công việc. Cho nên vừa nghe thấy Vệ Như Yên lên án mình như thế, Hàn Tử Tư cũng liền trở nên tức giận giống như pháo trúc đã được bật lửa lên, cả hai người ồn ào đến mức không can ra được.
Không có ai lúc đó nghĩ đến cô bé chỉ mới có mấy tuổi là cô.
Lúc thời tiết như vậy cô luôn có thói quen đem cả thân thể đang run bần bật của mình hoàn toàn trốn vào ở trong chăn, bị tiếng sấm kinh sợ, lại càng lo lắng hai người ở dưới lầu kia sau khi cãi vã nhau xong, sẽ lên lầu lấy mình ra để trút giận......
Mà hiện tại, rõ ràng hai người kia đều không thể lại làm như vậy, vì cái gì cô lại có loại tâm trạng như vậy, một chút cũng không thay đổi được?
Đem chăn bông cuốn lên trên người của mình, Hàn Mộ Vi nhắm mắt lại, nỗ lực bỏ qua những tiếng sấm sét ngoài kia.
"Đông, đông...... Thịch thịch thịch......"
Ngoài cửa dường như truyền tới tiếng bước chân. Tựa như giống lúc cô còn nhỏ, giây tiếp theo, phảng phất tiếng cánh cửa bị đá văng tới, Vệ Như Yên hoặc là Hàn Tử Tư liền sẽ kéo lấy tóc của cô, đem cô từ ở trong chăn kéo ra ngoài, những dấu tay nóng bỏng kia sẽ không chút lưu tình nào mà lưu lại ở trên khuôn mặt của cô...... Móng tay của Vệ Như Yên rất dài, những móng tay được chăm sóc tinh xảo kĩ càng kia không hề ngần ngại mà cấu vào trong da thịt của cô, cho dù cô khóc lóc kêu la cỡ nào cũng không buông ra......
"Linh, linh linh......"
Hình như là tiếng chuông điện thoại di động sao? Hay là cái gì? Là âm thanh của lục lạc khi ma quỷ ở trong phim điện ảnh đến hay sao?
Hàn Mộ Vi hỗn loạn trong đầu hiện lên vô số hình ảnh đáng sợ. Tiểu Bao Tử nhìn thấy những hình ảnh ở trong đầu của coi, xem đến những hình ảnh trong kí ức lúc nhỏ của cô, đau lòng chua xót rất nhiều, nhưng so với cô thì tỉnh táo hơn rất nhiều. Đặc biệt là chú ý tới đến lúc người ngoài cửa kia là ai, Tiểu Bao Tử cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng nói:
"Chủ nhân, không phải ma quỷ đâu, là Mặc Dung Uyên!"
"Mặc Dung Uyên" ba chữ làm cho đầu óc của Hàn Mộ Vi tạm thời tỉnh táo lại một chút, có chút phản ứng không kịp, Hàn Mộ Vi lẩm bẩm: "Mặc...... Dung Uyên?"
Cô thò đầu từ trong chăn chui ra ngoài, ở trong sự hỗn tạp âm thanh của tiếng sấm chớp cùng tiếng mưa rơi, nghe thấy được giọng nói quen thuộc của Mặc Dung Uyên: "Vi Vi, em ngủ rồi sao?"
"Mở cửa, là tôi Mặc Dung Uyên......"
Thật là hắn!
Trong lòng Hàn Mộ Vi nhảy dựng lên, đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, nhanh chóng thoát ra khỏi chiếc chăn trên người, bởi vì trước đó do bộc chăn quá kỹ kín cả người, thiếu chút nữa là bị ngã......
Không đến mười giây sau, Hàn Mộ Vi lao ra khỏi phòng chính mình, nhanh chóng mở cửa, nhùn thấy được cái người kia mặc một bộ áo ngủ đang đứng trước cửa nhà của cô......