Thiếu Tướng Đại Nhân Sủng Vợ Tận Trời

Chương 7





Trước mặt là một tòa nhà đã nhiều năm tuổi, là công trình còn sót lại sau những năm tháng chiến tranh khi xưa, là một tòa nhà kiểu phương Tây do quân xâm lược xây dựng, là một tòa nhà ba tầng kiểu phương Tây rất đẹp.

Đó cũng là đơn vị của cô, trụ sở của bộ đội đặc thù nước C ở thành phố Yên Ninh.

Đối với người bình thường, đây chỉ là một tòa công quán mà thôi, nhưng ở trong mắt trái của Giản Linh, các bức tường và trên mặt đất bên ngoài tòa nhà này cùng với cánh cổng sắt màu đen đều có đầy những hoa văn bùa chú màu xanh.

Ma quỷ không thể lại gần.


Ông Trương gác cổng là một ông lão quắc thước, khi nhận ra xe của cô, liền nhanh chóng mở cổng, tươi cười chào đón: “Đội trưởng Giản đến rồi đấy à! Tất cả đều đang đợi cô đấy!”
“Bác Trương.

” Giản Linh cười, chào một tiếng, khi xe đi ngang qua vọng gác, cô dừng lại một chút, quay đầu nhìn ông Trương, “Sao nào, chẳng lẽ không có cháu thì bọn họ không thể làm việc được sao?”
“Còn không phải là do cô giỏi hay sao? Hơn nữa vụ án lần này xem ra cũng không dễ dàng gì.

” Ông Trương cười nói.

Giản Linh lái xe chạy nhanh vào, dừng xe ở chỗ đậu xe của mình.

Vừa mới bước vào bên trong tòa nhà kiểu phương Tây.

Những người bên trong lập tức chạy tới vây lấy cô.

“Đội trưởng Giản! Buổi hẹn hò có thuận lợi không?”
“Đội trưởng Giản! Có thể đi lấy chồng được chưa?”
“Đội trưởng Giản…”
Giản Linh bất lực cau mày, tiện tay cầm hồ sơ vụ án ở trên bàn bên cạnh, cuốn lại gõ lên đầu từng người một: “Một người hai người đều không chịu làm việc, chỉ đi buôn chuyện là giỏi!”

“Nếu không nghe ngóng cho rõ ràng, thì làm sao có tâm tư làm việc được!” Lục Phi ầm ĩ la hét.

Giản Linh bĩu môi: “Vậy phải để cho cậu thất vọng rồi, không có hợp nhau đâu.


Mọi người đều bày ra vẻ “Tôi biết ngay mà, chắc chắn là người ta không vừa ý đội trưởng Giản”.

Giản Linh trừng mắt nhìn bọn họ: “Cái dáng vẻ này của các cậu là thế nào đây? Là do tôi nửa đường bỏ chạy! Tôi! Làm sao nào? Chẳng lẽ không được giống Lôi Phong một lòng hi sinh vì nước vì dân sao?
Mọi người không đành lòng tổn thương cô, lập tức trở về vị trí của mình, nói: “Vẫn nên bàn bạc về vụ án đi thì hơn…”
Giản Linh cảm thấy rất thất bại, càng thất bại hơn nữa phải bàn bạc vụ án cả một buổi chiều, khó khăn lắm mới đến lúc tan làm.

Sau khi nhận được cuộc gọi của anh ba, anh thứ ba ở đầu dây bên kia có hơi không đành lòng: “Bé Năm, ông nội rất tức giận, không cho em về nhà đâu.

Nói là nếu em muốn về thì hoặc là đánh gãy chân em, hoặc là thay khóa cửa…”
Giản Tam tên đầy đủ là Giản Anh, trong số con cháu nhà họ Giản đứng hàng thứ ba, là con trai bác hai của Giản Linh.

Tình cảm giữa anh em con cháu trong nhà họ Giản rất tốt, cô là người nhỏ tuổi nhất, từ nhỏ đến lớn đều được các anh chị em yêu thương chiều chuộng.


Nghe anh ba không đành lòng nói ra như vậy, sau khi hiểu hết sự tình, Giản Linh có chút khó chịu: “Anh ba, em nói này.

.

Ông nội cần gì phải làm đến mức ấy?”
Giản Anh nói: “Sao lại không, chẳng lẽ em còn không biết giao tình giữa ông nội với ông cụ nhà họ Âu là thế nào?”
“Em biết chứ.

” Giản Linh cười khổ.

Giản Anh: “Biết rõ mà còn dám làm như vậy?”
Giản Linh: “Này, không phải… anh ba, nhưng trong chuyện này nói đi nói lại thì hai bên đều có lỗi mà? Không phải bên kia cũng đã chạy sao? Còn chạy nhanh hơn em nữa đấy!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.