Thiếu Tướng Đế Quốc

Chương 29: Tràng Tu La cùng thủ dâm



Editor: Thơ Thơ

"Anh Nam... A... Nhẹ chút..."

Chương Diệc quỳ gối nằm úp sấp ngay chính giữa giường lớn trong phòng, thân thể theo Chu Dĩ Nam đỉnh lộng một trước một sau mà lay động. Tiếng túi trứng đánh vào mông thịt vang vọng bốp bốp ở bên tai, hai gò má anh chôn ở bên trong gối nóng đến lợi hại, da thịt màu mật ong cũng lộ ra một tầng tình dục ửng đỏ. Chu Dĩ Nam vừa dùng lực làm anh, vừa vuốt ve lưng anh ẩm ướt mồ hôi cùng đường eo dẻo dai, tay phải thỉnh thoảng đưa đến giữa hai đùi Chương Diệc, xoa nắn tính khí cụ anh đứng thẳng. Hậu huyệt truyền đến kịch liệt khoái cảm để Chương Diệc có chút hoảng thần, anh rên rỉ đứt quãng, hai mông không tự chủ nhổng lên thật cao, chủ động nghênh hợp phía sau xâm phạm và va chạm.

Ngay lúc hai người tứ chi quấn quýt, tai hàm tình nhiệt, còi báo động trong phòng bỗng vang lên. Tiếng tít tít chói tai để Chu Dĩ Nam thực sự khó có thể lơ là, anh mạnh mẽ hít một hơi, động viên mà sờ sờ eo Chương Diệc, sắc mặt cực sai mà lui thân thể của anh ra, đi tới dưới giường.

"Chuyện gì?"

"Tướng quân, có hai vị khách yêu cầu gặp ngài ngay bây giờ."

"không phải tôi đã nói không chuẩn quấy rối tôi sao?" Chu Dĩ Nam ấn cái trán, sắc mặt cực kỳ âm trầm.

"Có thể đem quân, bọn họ nói..."

Chương Diệc từ trên giường chống đỡ thân thể, hai má ửng hồng mà nhìn thanh niên quay lưng, tiếng nói khàn khàn mà lười biếng, "Làm sao vậy?" Anh nóng động dục vẫn chưa hoàn toàn qua khỏi, thân thể trống rỗng mà khát khao nôn nóng chờ đợi thanh niên xoa xoa cùng âu yếm, chỉ là anh còn sót lại mấy phần lý trí, sẽ không vào lúc này để Chu Dĩ Nam bị khó dễ. Thơ_Thơ_diendanlequydon

"anh xuống dưới lầu một chuyến, sẽ trở về rất nhanh." Chu Dĩ Nam quay người đi tới, hạ thân dâng trào giữa hai chân lay động, nhìn ra mặt Chương Diệc đỏ tới mang tai. Chu Dĩ Nam đắp kín mền cho anh, liền hôn một cái ở khóe miệng anh, tiếng nói ôn nhu: "Chờ anh."

"Ừm." Chương Diệc nhìn anh mặc quần áo vào, kéo cửa ra đi xuống dưới lầu. Trong lòng không khỏi nổi lên một tia nghi hoặc, đã trễ thế này, còn có ai đến tìm anh chứ? Chẳng lẽ là quân bộ đã xảy ra chuyện gì?

**

Lúc Chu Dĩ Nam đi xuống cầu thang, trong ghế sôpha đã ngồi hai người, phía sau hai người còn đứng bốn vệ binh súng ống đầy đủ, nhìn thấy anh xuống, lập tức sắc mặt một vệ binh trong đó khổ sở nói, "Tướng quân, bọn họ nhất định phải xông tới, còn nói là bằng hữu của thiếu tướng."

"Tôi biết rồi, các cậu đi xuống đi." Chu Dĩ Nam ôn hòa cười cười, ra hiệu bọn họ lui ra.

Bốn tên vệ binh vừa đi, đầu tiên Bùi Tịch làm khó dễ, sắc mặt anh khó coi đi tới trước mặt Chu Dĩ Nam, lạnh lùng nói, "Chu tướng quân, Chương Diệc không phải ở chỗ của anh sao? Anh ta ở đâu?"

Tô Nhiên đứng ở phía sau Bùi Tịch, vốn định khuyên anh bình tĩnh một chút, chỉ là lúc chạm đến ánh mắt Chu Dĩ Nam đánh giá, mong muốn nói ra khỏi miệng liền nuốt trở vào.

"Tiểu Diệc xác thực ở đây, bất quá ngày hôm nay anh ta mệt một chút, đã ngủ rồi." sắc mặt Chu Dĩ Nam tự nhiên, anh đánh giá Bùi Tịch trên dưới vài lần, bỗng ý tứ hàm xúc không rõ mà nở nụ cười, "cậu là Bùi Tịch hả? Tiểu Diệc đề cập về cậu với tôi, trước đây chúng ta có gặp qua."

Bùi Tịch vô cùng không chịu được lúc giọng điệu anh nhắc tới Chương Diệc thân mật mà rất quen, anh cau mày nhìn Chu Dĩ Nam, tầm mắt đột nhiên ngưng ở cổ áo anh, anh thật giống như nghe thấy được một luồng mùi vị hương cam quýt rất nhạt, còn mang theo cây oải hương... Như là khí vị tín tức tố Chương Diệc thời kỳ động dục... Thơ_Thơ_diendanlequydon

"Bùi Tịch, cậu làm cái gì vậy?" Đột nhiên bị người tóm chặt cổ áo, chân mày Chu Dĩ Nam tuấn tú hơi nhíu lại, "cậu biết thân phận của tôi sao?"

"Bùi Tịch, anh đừng kích động." Tô Nhiên cũng nhìn không được, không đồng ý mà vỗ trên vai Bùi Tịch, "Có chuyện có thể nói, thân thể Chu tướng quân mới khôi phục không lâu, không thể bị đâm —— "

"Tôi hỏi một lần nữa, Chương Diệc ở nơi nào? Anh đã làm gì anh ta?" Bùi Tịch căn bản không nghe khuyên, anh trừng Chu Dĩ Nam, tay tóm chặt cổ áo anh bạo xuất nhiều sợi gân xanh, bên trong cặp mắt đào hoa đen kịt tràn đầy lửa giận.

"Đây là chuyện tôi cùng Tiểu Diệc, cậu nên không xen vào đi." đôi mắt Chu Dĩ Nam híp lại, ánh mắt lạnh lẽo mà hờ hững. Mặt không thay đổi hất tay Bùi Tịch, "Người đến, đưa hai vị khách nhân đi ra ngoài."

"Chờ đã!" Mắt thấy Bùi Tịch một vẻ hận không thể xông lên cùng anh đánh nhau, Tô Nhiên liền vội vàng kéo Bùi Tịch qua một bên, chính mình đi tới trước người Chu Dĩ Nam.

"Chu tướng quân, đêm khuya đến quý phủ quấy rối, thật sự là không tiện. Chỉ là sau khi thiếu tướng từ tinh hệ M17 trở lại, tình huống thân thể vẫn luôn không quá tốt, bùi bác sĩ là bác sĩ chủ trị của anh ta, lo lắng anh ta mới lại đây chất vấn."

Bùi Tịch là bác sĩ chủ trị của Tiểu Diệc hả? Thần sắc Chu Dĩ Nam lạnh nhạt buông lỏng một chút, anh chuyển sang Tô Nhiên, trong ánh mắt có mấy phần điều tra, "cậu cũng biết tình huống thân thể Tiểu Diệc sao?"

"Đúng, lần thứ nhất anh ta phát bệnh——" Tô Nhiên do dự vài giây, vẫn là nói ra câu nói kế tiếp, "Tôi liền ở đó."

Chu Dĩ Nam và Bùi Tịch đều biết anh nói câu nói này là có ý gì, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong con ngươi đối phương nhìn thấu không cam lòng và tiếc nuối.

"Vậy hôm nay các cậu tới đây, đến tột cùng là —— "

"Tôi và đội của tôi luôn luôn nghiên cứu chế tạo huyết thanh kháng phóng xạ tương quan, bọn họ mới vừa ra thành quả." Bùi Tịch lòng không cam tình không nguyện mà từ bên trong túi áo móc ra huyết thanh kia, "Bây giờ tin tưởng tôi hả? Nhất định phải mau chóng tiêm vào cho anh ta, không thể kéo dài tuyến thể anh ta có thể sẽ sản sinh bệnh biến." Thơ_Thơ_diendanlequydon

Chu Dĩ Nam nhìn huyết thanh kia, ánh mắt giãy dụa, "chỗ này tôi có nhân viên y tế chuyên môn, cậu để huyết thanh lại, tôi kêu bọn họ tiêm vào cho Tiểu Diệc."

Bùi Tịch xì cười một tiếng, "Tôi là chủ nhiệm khoa phóng xạ, lần trước Chương Diệc đến bệnh viện cũng là tôi làm kiểm tra cho anh ta, không có ai hiểu rõ tình huống của anh ta hơn so với tôi. Anh cảm thấy để cho tôi đến tiêm vào không yên lòng sao?"

Không phải không yên tâm, chỉ là Tiểu Diệc đang trong thời kỳ động dục, muốn hai người này dính vào... Chu Dĩ Nam nắm chặt song quyền, trong lòng suy nghĩ vạn ngàn, hồi lâu, anh mới thỏa hiệp thở ra một hơi, "đi thôi."

**

Chương Diệc nằm trên giường hồi lâu, cũng không đợi được Chu Dĩ Nam trở về. Cố tình thân thể không có được thỏa mãn cực kỳ khô nóng, hậu huyệt khát khao mà mở ra đóng lại, tổn hại xấu hổ mà khát vọng gậy th*t thô to âu yếm. Anh liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, cắn môi đau khổ mấy phút, rốt cục không nhịn được, đưa bàn tay đến giữa hai đùi.

Anh xốc chăn lên một chút, hai chân co lại, mở ra thành hình M, ngón tay thon dài đưa đến giữa miệng huyệt kia hiện ra thủy quang. Đầu tiên là anh dùng ngón tay thử thăm dò ấn ấn quanh miệng huyệt nhăn nheo, lập tức miệng huyệt mong đợi co rúm lại, không ngừng ngứa từ nơi sâu xa thân thể bốc ra. Anh cắn chặt môi dưới, nhẫn nhịn cảm giác cường liệt xấu hổ đưa ngón tay luồn vào miệng huyệt, huyệt thịt mềm mại ướt át dễ như ăn cháo mà nuốt vào ngón tay của anh.

"Ừm..."

Anh luồn ngón tay đi vào, ở bên trong hành lang ấm căng mịn chậm rãi cắm vào. Tuy rằng thứ khoái cảm này không đủ để động viên trong cơ thể gây rối, nhưng mà có chút ít còn hơn không. Anh nhắm mắt lại, không tự kìm hãm được càng mở rộng hai chân, dùng ngón tay đè một điểm nhô ra trong vách kia. Lúc đang muốn lại thêm một ngón tay đi vào, bên tai bỗng nghe đến một tiếng cùm cụp, cửa phòng từ từ mở ra.

Nhìn thấy hai bóng dáng cao to xuất hiện ở phía sau Chu Dĩ Nam, Chương Diệc chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, hận không thể chính mình lập tức ngất đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.