Thiếu Tướng Đế Quốc

Chương 37: Thời gian ôn nhu



Editor: Thơ Thơ

Sáng sớm tám giờ, Tô Nhiên bưng bữa sáng vào, đúng giờ gõ vang cửa phòng làm việc của Chương Diệc.

"Tiến vào."

Tô Nhiên đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Chương Diệc đứng ở bên bệ cửa sổ rộng lớn, một tay cầm cái thùng tưới, nghiêm túc tưới nước bồn hoa trên bệ cửa sổ. Ngày hôm nay khí trời rất tốt, ánh mặt trời ấm áp mà sáng ngời, bóng dáng quân phục cao to tuấn mỹ bao phủ ở bên trong ánh sáng nhạt, chói mắt đến cơ hồ làm cho anh không dám nhìn thẳng.

Chương Diệc nghe thấy được hương vị cà phê, câu khóe miệng, thả thùng tưới xuống, quay người nở nụ cười với Tô Nhiên, "Cũng là cậu hiểu khẩu vị của tôi." một cái tay anh cắm ở trong túi quần dài, chậm rãi đi tới, "cậu ngồi một chốc, tôi xem xong hai phần văn kiện có thể kết thúc công tác bên này."

Tô Nhiên lấy ra cà phê cùng bánh mì chà bông xúc xích bên trong, thả ở trên bàn làm việc. Anh thấy Chương Diệc vừa uống cà phê vừa nhìn văn kiện trên màn hình điện tử, thần sắc Alpha nghiêm túc mà chăm chú, mặt mày anh tuấn bên trong nắng sớm nhiễm phải một tầng viền vàng nhàn nhạt. Chỉ có điều lẳng lặng mà nhìn chăm chú anh như vậy, Tô Nhiên liền cảm thấy tim bắt đầu không bị khống chế kịch liệt nhảy lên.

Đến tột cùng là cái gì, tâm trạng của anh bắt đầu thay đổi chứ? Anh vẫn cứ giống như trước đây ngưỡng mộ anh, chỉ là bên trong phần ngưỡng mộ này từ từ chen lẫn tình cảm ám muội chính anh cũng không ý thức được. Có lẽ là lúc ở Tinh hệ M17, bắt đầu ở bên trong buồng chỉ huy Tinh Mang hào? E rằng càng sớm hơn một chút, trong ba năm làm bạn với anh cả ngày lẫn đêm hả? Hoặc giả là, lần đầu tiên lúc anh nhìn thấy anh ta...

"Phát ngốc cái gì? Đi thôi."

Chương Diệc cầm lấy áo khoác quân đội, cười vỗ vỗ bờ vai anh.

Anh đã sớm xem xong văn kiện rồi, tầm mắt của Tô Nhiên nhìn chăm chú anh, không phải là anh không có nhận ra được, chỉ là anh vẫn cứ lấy phương thức như trước kia, cưỡng bách chính mình không đáng kể. Gút mắc với ba người kia đã hành hạ anh đến sứt đầu mẻ trán, anh thực sự không dám tưởng tượng, Thơ_Thơ_diendanlequydon nếu Tô Nhiên cũng dính vào, cục diện liền sẽ biến thành hình dáng gì.

Hai người đồng thời đi đến bãi đậu xe, tự nhiên là Tô Nhiên lái xe, Chương Diệc dựa vào trên cửa sổ xe, thích ý nhắm mắt dưỡng thần. Lúc đến bệnh viện, anh giống như ảo thuật từ chỗ ngồi lấy ra một cái hộp bằng giấy, đưa tới trước mặt Tô Nhiên.

"Lần đầu tiên thăm em gái cậu, cũng không biết nên đưa cái gì." Chương Diệc có chút không được tự nhiên đem cái hộp xếp vào con rối chân thỏ nhét vào trên tay Tô Nhiên, "Tối hôm qua đi ngang qua cửa hàng đồ chơi, cảm thấy được cái này cũng không tệ lắm, liền mua. Cậu xem thấy thế nào?"

Tô Nhiên nhìn thỏ lông xù màu trắng trong hộp, nghĩ đến Chương Diệc một Alpha làm thế nào đối diện ánh mắt người khác đánh giá món đồ chơi trong cửa hàng, loại con rối đáng yêu này, nhất thời trong lòng vừa chua xót liền ngọt ngào, anh tiếp nhận cái hộp kia, chân thành nói, "Cảm tạ trưởng quan."

"Có cái gì có thể tạ ơn." Chương Diệc không phản đối đè ép mũ lính của mình, "nếu Em gái cậu yêu thích, ngày khác tôi mua nữa để người đưa qua."

"A." Tô Nhiên khẽ cười thành tiếng, anh nhìn gò má Chương Diệc, ôn nhu nói: "Bất quá trưởng quan, thứ lễ vật này, vẫn là chính ngài đưa tương đối tốt hơn."

"Hả?" Chương Diệc nheo mắt lại, tựa hồ có chút không hiểu lời của anh.

Tô Nhiên nghe ra anh ý tại ngôn ngoại, hòa thanh nói, "Em gái tôi rất dễ thân cận, ngài không cần lo lắng nó sẽ sợ ngài. Cho nên rối thỏ con này, vẫn là chính ngài giao tận tay nó đi."

Nói thật, Chương Diệc chưa bao giờ am hiểu giao thiệp với trẻ nhỏ. Là thân hình anh, còn có trên người anh toả ra khí thế uy nghiêm, chỉ cần trừng mắt lên, đứa nhỏ tầm thường liền có thể bị dọa không dám làm một cử động nhỏ nào. Cho nên khi anh nâng cái hộp kia đứng ở cửa phòng bệnh, biểu tình rõ ràng có chút khó khăn. Anh nỗ lực muốn kéo ra một nụ cười hòa ái dễ gần, kết quả nhấc lên mắt thấy cửa kính vừa vặn thoáng phản chiếu mặt của mình, nhất thời cả người đều run lên.

Nụ cười kia... Thật sự là quá khó coi, còn không bằng không cười đấy. Chương Diệc nhận mệnh giống như cùng Tô Nhiên đi vào phòng bệnh nhi đồng. Tô Nhị em gái Tô Nhiên đang học lớp bốn, mới vừa thức tỉnh trước đây không lâu, cũng là Beta. Thơ_Thơ_diendanlequydon Bé gái đọc sách rất khắc khổ, thành tích ưu tú, ở trường học cũng là học sinh mũi nhọn được thầy sủng ái, chỉ là trời sinh cô thế yếu nhiều bệnh, lực miễn dịch không tốt, cảm mạo nho nhỏ có thể khơi ra bệnh nặng, bởi vậy thường hay vào bệnh viện một chuyến.

"Anh trai, anh đã đến rồi!" Nhìn thấy Tô Nhiên đi vào phòng bệnh, khuôn mặt nhỏ của Tô Nhị tái nhợt nhất thời có sinh khí, bé thả cuốn sách bên trong tay xuống, ngồi xuống từ trên giường bệnh, cười híp mắt nhìn anh.

"Đây là?" Ánh mắt chuyển tới người đàn ông cao lớn phía sau anh, Tô Nhị rụt lui về sau theo bản năng. Dù sao bé mới vừa thức tỉnh, đối với Alpha xa lạ có loại kính nể và phục tùng từ trong xương.

"Đây là thượng cấp của anh, Chương thiếu tướng. Anh đã nói qua với em, sẽ khai chiếm hạm vũ trụ kia."

Sẽ khai chiếm hạm vũ trụ là cái quỷ gì? Chương Diệc xạm mặt lại, đem lễ vật dấu ở sau lưng, kiên trì duỗi ra một cái tay với Tô Nhị, "Xin chào, chú tên gọi Chương Diệc, cháu kêu chú là Chú Chương là được."

Chương Diệc nỗ lực để cho mình toả ra tín tức tố có tác dụng ôn hòa. Trong con ngươi Tô Nhị khiếp sợ rút đi, bé chớp chớp đôi mắt đen, nhìn mặt Chương Diệc, hiếu kỳ nói, "Tại sao muốn kêu là chú? Anh rõ ràng cùng anh trai em không chênh lệch nhiều nha."

"Tiểu nhị..." Tô Nhiên nhíu nhíu mày, "Không được không có lễ phép."

Ngược lại Chương Diệc rất yêu thích bé gái thẳng thắn này, anh cúi người xuống, để tầm mắt mình ngang với Tô Nhị, cũng trùng với bé trừng mắt nhìn, "Vậy thì gọi là Anh Chương Diệc. Anh Chương mang lễ vật cho em ——" anh giống như ảo thuật cầm hộp trong tay giơ lên trước mặt Tô Nhị, "Ầy, cho em lễ ra mắt."

Tô Nhị nhìn thấy bên trong thỏ lông xù, mắt to sáng một chút, bất quá bé không dám lập tức tiếp lễ vật kia, mà trước tiên nhìn Tô Nhiên một cái, sau khi được đến anh ra hiệu mới đánh bạo tiếp nhận con rối thỏ kia.

"Cảm tạ Anh Chương Diệc!" Tô Nhị hưng phấn vuốt ve mặt ngoài hộp quà, Chương Diệc nhìn trong mắt bé nóng bỏng, khẽ cười, "Như vậy đi, anh Chương dạy em chơi thỏ được không?" Thơ_Thơ_diendanlequydon

Anh tháo mũ lính, ngồi ở bên giường bệnh, bắt đầu tay dắt tay mà dạy Tô Nhị chơi con rối thỏ kia.

"ừm, đây thật ra là con rối thỏ, có thể cử động, em ấn vào nơi này —— "

"Oa nha! Anh trai anh xem, thỏ lại giống như thật!"

Tô Nhị vui mừng nhìn con thỏ tai dài màu trắng bò tới bò lui trên giường bệnh, trong mắt phát sáng. Có rất ít đứa nhỏ không thích cùng động vật nhỏ ở chung, Tô Nhị cũng giống như vậy, chỉ là từ nhỏ người trong nhà đã hạn chế phần lớn hoạt động bên ngoài của bé, bé không có cơ hội tiếp xúc động vật chân chính bên trong thiên nhiên, chỉ có thể nhìn tranh ảnh và video ở internet tán gẫu an ủi, sau đó vào ở bệnh viện cũng ít dùng đến internet, phải không ngừng tiêm, truyền dịch, còn có làm giải phẫu, thời gian rảnh còn muốn theo đuổi bài tập trong trường học... Không nghĩ tới hôm nay đại ca này sẽ mang cho bé một con rối thỏ, bé quả thực kích động đến không biết nên làm thế nào cho phải.

Tô Nhiên đứng ở một bên, nhìn cảnh tượng Tô Nhị và Chương Diệc cùng hòa thuận vui vẻ ở chung, mặt mày thanh tú cũng nhiễm mấy phần ấm áp. Ngoài miệng nói không thế nào sẽ giao thiệp cùng với đứa nhỏ, người với bọn anh ở chung thật khó khăn, lại ngoài ý muốn biết nói tôn trọng trẻ em, làm sao chân chính giao lưu với trẻ em. Anh bỗng nhiên có chút ngạc nhiên, nếu như sau này Chương Diệc có con, anh sẽ như thế nào ở chung với bọn chúng đây...

Dù sao Tô Nhị mới vừa làm xong giải phẫu, rất nhanh liền chơi mệt rồi, ôm thỏ mềm nhũn lệch qua trên giường bệnh ngủ thiếp đi. Chương Diệc đắp kín mền cho bé, liền sửa lại tóc dài ngổn ngang của bé một chút, lúc này mới rút tay từ trong chăn ra.

Đứa nhỏ này, còn rất có sức sống. ở trong lòng Chương Diệc cảm thán.

"Trưởng quan, ngày hôm nay đã làm phiền ngài. Cảm tạ."

Đóng cửa phòng bệnh lại, Tô Nhiên trịnh trọng nói tiếng cám ơn với Chương Diệc.

"Này có cái gì, đừng khách khí với tôi."

Chương Diệc sờ sờ ở trong túi, một hồi không mò tới thuốc lá, lại nghĩ tới đây là bệnh viện, thẳng thắn từ bỏ tìm kiếm, đặt mông ngồi trên ghế dài ở hành lang. Nói thật, bồi đứa nhỏ chơi cũng mệt, bây giờ ngược lại anh càng có thể hiểu được Tô Nhiên. Anh làm anh lớn, chiếu cố em gái cần phải làm thành thói quen đi, khó trách anh làm phó quan cũng thuận buồm xuôi gió như thế.

"Trưởng quan không ngại, buổi trưa tôi mời ngài ăn cơm đi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.