Thiếu Tướng Đế Quốc

Chương 38: Chúng ta kết hôn đi



Editor: Thơ Thơ

Chương Diệc có chút bất ngờ, nếu như nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Tô Nhiên âm thầm mời anh ăn cơm.

"Được đó, cậu chọn địa điểm đi."

Tô Nhiên chọn một nhà hàng gần bệnh viện, ngày hôm qua anh đặt vị trí ở trên mạng, cho nên hai người đi vào, liền bị nhân viên tạp vụ nghênh đón đến bên trong phòng riêng tận cùng.

Anh theo thói quen giúp Chương Diệc mở ra ghế tựa, chờ sau khi anh ngồi xuống mình mới đến ngồi xuống ở vị trí đối diện. Gọi đồ ăn cũng đều căn cứ vào khẩu vị Chương Diệc. Toàn bộ hành trình một câu nói Chương Diệc cũng không cần nói, Tô Nhiên đều có thể an bài hết thảy thoả đáng chu đáo.

Dù sao cũng giằng co hiểu nhau ba năm. Trong lòng Chương Diệc có mấy phần cảm khái, anh uống một hớp nước chanh trong cốc thủy tinh, suy nghĩ một chút, trịnh trọng nói: "hai ngày trước tôi cùng Phó tham mưu trưởng hạm đội thứ năm hàn huyên một lần, anh ta nghe nói qua cậu, cũng rất hoan nghênh cậu đi phòng chỉ huy thông tin của bọn họ. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, thứ sáu tuần này lệnh điều nhiệm có thể phê xuống trước."

Bây giờ cấp bậc Tô Nhiên là thiếu tá, nếu như điều đến phòng chỉ huy thông tin, thăng lên một cấp khẳng định không thành vấn đề. Anh lại ở đó hai ba năm, cũng có khả năng làm đến Đại tá. Cái này để cho người điều nhiệm đỏ mắt không thôi, làm tâm lý Tô Nhiên lại không có thêm nửa phần gợn sóng, anh rũ mi mắt nhỏ dài, lạnh nhạt ừ một tiếng.

Chương Diệc muốn nói gì, máy truyền tin trên cổ tay đột nhiên vang lên. Anh vừa nhìn điện báo, nhất thời kinh ngạc nhíu mày.

"Alan?"

"Diệc, em đến thủ đô tinh, còn khoảng hai mươi phút nữa có thể đến nhà anh."

Giọng điệu bên kia thập phần hưng phấn, xen lẫn kích động không che giấu nổi, "em xin học viện sớm tốt nghiệp biện hộ, đã thông qua, thủ tục liên quan cũng đều xong xuôi. Diệc, chúng ta có thể kết hôn!" Thơ_Thơ_diendanlequydon

Nghe đến hai chữ kết hôn, sắc mặt Tô Nhiên nhất thời trở nên cực kỳ tái nhợt. Mà lúc này thần sắc Chương Diệc cũng không khá hơn bao nhiêu, anh ấn cái trán lại mơ hồ làm đau, cười khổ nói, "Alan, cậu nên sớm nói với tôi một tiếng, như vậy tôi đi thái không cảng đón cậu."

"Không có chuyện gì, em tới tìm anh cũng giống vậy. Em mang theo thật nhiều lễ vật cho anh, còn có cho Chương lão gia và chú Chương——"thiếu niên trong hình ảnh toàn tức xoay đầu lại, bỗng cười híp mắt hỏi thăm Tô Nhiên một chút, "Tôi nhớ tới anh, anh tên gọi Tô Nhiên, là phó quan của Chương Diệc hả? Tôi cũng mang lễ vật cho anh."

Tô Nhiên không nói cái gì, anh tự giễu nở nụ cười, khô khốc nói, "Cảm tạ Alan điện hạ."

"Diệc, bây giờ anh ở bên ngoài ăn cơm hả? Trở về ăn với em có được hay không, em ngồi hạm phi hành hai ngày, đều sắp mệt chết đi được."

Anh nói xong câu đó, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa lễ phép, mặc dù có nụ cười nhiệt tình của nhân viên tạp vụ đẩy toa ăn tiến vào. Biểu tình Chương Diệc bị làm khó dễ mà nhìn người đối diện liếc mắt một cái, Tô Nhiên miễn cưỡng cười cười, nhẹ giọng nói, "Trưởng quan, ngài trở lại bồi Alan điện hạ đi, ngày khác tôi lại mời ngài ăn cơm cũng giống như vậy."

"Tô Nhiên, lần này thực sự là không tiện, lần sau tôi mời cậu, được không?" Chương Diệc đứng lên, trên gương mặt tuấn tú đều là áy náy.

"Không có chuyện gì." Tô Nhiên đứng lên, nhìn đồ ăn đầy bàn nhíu mày lại, "Nếu không tôi cho bọn họ đóng gói một chút, cho ngài mang về?"

Chương Diệc làm sao có khả năng còn không thấy ngại, đóng gói thức ăn trên bàn mang đi, anh vỗ vỗ trên vai Tô Nhiên, làm cho anh ngồi xuống, "Không cần, tôi để quản gia làm cũng giống vậy. Cậu lại chọn mấy món đồ ăn thanh đạm, đóng gói mang cho em gái ăn đi."

Anh đi qua bên cạnh nhân viên tạp vụ, nói khẽ với anh ta mấy câu, người kia gật đầu không ngừng. Thơ_Thơ_diendanlequydon

"Trưởng quan, tôi đưa anh ra —— "

"Không cần không cần, cậu khẩn trương ngồi xuống, ăn cơm." giọng điệu Chương Diệc lời này bỏ thêm mấy phần mệnh lệnh, Tô Nhiên theo lời ngồi xuống, mãi đến khi bóng dáng Chương Diệc biến mất ở ngoài cửa, lưng của anh cũng không có nhúc nhích thêm một chút.

"Tô thiếu giáo, Chương tướng quân mới vừa thay ngài thanh toán, nếu như ngài còn muốn gọi thêm món ăn, cũng coi như trong trương mục anh." Nhân viên tạp vụ xem trong phòng khách chỉ còn một mình Tô Nhiên, ngược lại có mấy phần không đành lòng, liền đem lời của Chương Diệc vừa nãy căn dặn anh nói cho anh.

"Tôi biết rồi."

Tô Nhiên nhìn đủ loại thức ăn nóng hổi trên bàn, lại liếc mắt ghế dựa đối diện rỗng tuếch, cuối cùng cười khổ một tiếng, cầm chén đũa lên, mà bắt đầu ăn không biết mùi vị gì.

**

Chương Diệc vô cùng lo lắng lái xe trở về Chương trạch, vừa vào cửa, anh liền bị mớ hộp quà chất thành núi trên ghế salông trong phòng khách làm sợ hết hồn, xem ra Alan đã đến. Chương Diệc dặn dò Thụy Khắc đi làm cơm trước, chính mình đem mớ hộp quà trên ghế salông hơi thu thập một chút, liền đi lên lầu.

Bên trong phòng ngủ chính truyền đến tiếng ca êm tai, giọng của thiếu niên so với lần trước lúc gặp anh tựa hồ có hơi biến hóa, trở nên càng trầm thấp từ tính hơn, càng giống như một giọng Alpha. Chương Diệc đẩy cửa khép hờ ra, đập vào mi mắt chính là Alan sắp hai tháng không gặp. Cậu thật giống như cao lớn lên chút, vốn là tóc vàng dán vào cổ xén rất nhiều, lộ ra cái trán trắng loáng trơn bóng cùng đường nét thái dương ưu mỹ. Ngũ quan tuyệt mỹ vẫn như cũ không thể xoi mói, chỉ là giữa chân mày mơ hồ nhiều hơn một tia thận trọng và anh khí.

"Diệc!" Thơ_Thơ_diendanlequydon

Nhìn thấy bóng dáng ngày nhớ đêm mong xuất hiện, Alan lập tức dừng lại động tác thu thập quần áo, cấp tốc nhào lên, ôm chặt lấy eo Chương Diệc, như con mèo nhỏ làm nũng làm phiền ở trên người anh, "em rất nhớ anh!"

Thiếu niên cẩn thận ma sát hai má non mềm trên mặt anh, hương vị nhàn nhạt hoa mân côi còn quấn anh, làm cho đáy lòng Chương Diệc sinh ra mấy phần cảm giác áy náy. Anh động viên vỗ vỗ lưng Alan, kéo cậu ra một ít, nhìn thẳng con mắt của cậu nói, "Alan, làm sao cậu liền đến thủ đô tinh như vậy? Anh cả và chị hai của cậu, bọn họ cho cậu đi như vậy sao?"

Alan làm người thừa kế thứ ba, lẽ ra nên là đối tượng hai người thừa kế kia lôi kéo mới đúng, tuy rằng Alan không có thực quyền gì, nhưng dù gì cũng là vương tử liên bang, tranh thủ công chúng Omega đặc biệt là dư luận chống đỡ vẫn còn có chút ưu thế. Hai Alpha kia làm sao dễ dàng để cho tảng mỡ dày này chạy mất như vậy?

"việc em nên làm đều làm xong." Alan cười đến ý vị thâm trường vẫy vẫy tay.

"Diệc, đừng lo lắng, chờ qua mấy ngày nữa xem tin tức anh liền hiểu."

Con thỏ nhỏ chết bầm này, mặt ngoài nhìn thuần lương, nhưng mà bên trong ý nghĩ xấu đầy bụng. Chương Diệc lĩnh giáo qua một lần, anh thầm mắng mình không việc gì, không thể làm gì khác hơn lắc lắc đầu.

"Tùy cậu vậy, ngược lại cậu cũng đã thành niên, tôi không quản được cậu."

"đương nhiên anh có thể quản em." Alan nghe anh nói, ngược lại mất hứng, cậu kéo tay Chương Diệc qua, chặt chẽ siết lấy lòng bàn tay của anh, con ngươi xanh biếc nóng bỏng nhìn anh, "bây giờ em là vị hôn thê của anh, rất nhanh là vợ hợp pháp của anh. Anh nói anh có thể quản em hay không?"

Chương Diệc bị cậu nhìn ra một trận hoảng hốt, anh khó nhọc nói: "Alan, liên quan với chuyện kết hôn này, tôi cảm thấy khả năng chúng ta còn cần thương lượng một chút..."

"Không cần thương lượng, cành nhanh càng tốt. Nếu như anh cảm thấy làm lễ cưới phiền phức, chúng ta có thể làm đơn giản tất cả." Thơ_Thơ_diendanlequydon

"Alan, tôi không phải ý tứ này, tôi là nói ——" đồng hồ đột nhiên lách tách chấn động hai lần, Chương Diệc đang muốn đổi chủ đề, lập tức tiếp lên truyền tin.

"Ngày hôm nay thứ năm, vì sao anh còn chưa tới bệnh viện khám lại?" trong hình ảnh toàn tức truyền đến giọng nói Bùi Tịch thanh lãnh.

Chương Diệc còn chưa mở miệng, Alan liền giành trước một bước, cậu cười híp mắt nhìn Chương Diệc: "Diệc, không giới thiệu vị này cho em một chút sao?"

"Alan? Lancaster?" Bùi Tịch cũng nghe được giọng nói Alan, ảnh ảo giống như chậm rãi quay đầu, thần sắc phức tạp mà nhìn anh, bỗng trào phúng nở nụ cười: "cậu cũng thật là, cái gì cũng không biết."

"Tôi phải biết cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.