Cố Thiên Lung trừng lớn ánh mắt, hình như là bị kinh hãi thật lớn, hắn run môi hỏi: “Đây là, đây là ý của bệ hạ sao?”
“Đúng vậy.” Hoàng hậu mặt không đối sắc nói dối, cực lực thuyết phục Cố Thiên Lung mưu quyền soán vị, “Hắn sớm đã có ý tứ thoái vị, lại ngại nghị viện cùng dân chúng vẫn không có động tác gì, con lại không hiểu được dụng tâm lương khổ của hắn, tính tình lại luôn tùy hứng, hắn nghĩ muốn truyền ngôi cho con, cũng muốn danh chính ngôn thuận nhìn thấy bản lĩnh thật sự của con, con trai, con nghe mẹ nói, hắn đưa Cố Tử Khung trở về, chính là muốn rèn luyện cho con, con nhất định phải cố gắng lên, vượt qua lần luyện tập này.”
Cố Thiên Lung mờ mịt, chưa bao giờ biết hoàng đế bệ hạ lại kỳ vọng hắn cao như vậy, thậm trí không tiếc dùng Cố Tử Khung đến lót đường cho hắn, điều này làm cho hắn thực cảm động, cảm động rất nhanh liền nghĩ đến chuyện mưu đồ bí mất mà Bá Ni nhắc tới không lâu trước đây, biết vậy nên rất áy náy, hắn cúi đầu nói: “Con tin tưởng mình có thế đánh bại được Cố Tử Khung, trở thành chủ nhân tương lai của liên bang, vậy theo mẹ con phải làm sao mới nắm được ngôi vị hoàng đế ở trong tay hắn?”
“Rất khó khăn sao?” Hoàng hậu nhẹ giọng hỏi, vẻ mặt yên tĩnh nhưng lại có vài phần tàn nhẫn, trong lòng Cố Thiên Lung đang áy náy vẫn cúi đầu nên bỏ qua cơ hội cuối cùng cứu vớt hoàng hậu, “Suy nghĩ cho kỹ, hắn sẽ ở tình huống gì mà đồng ý thoái vị.”
Cố Thiên Lung càng mở mịt, giương mắt nhìn hoàng hậu, trong lòng hắn giật mình, trong đầu liền hiện lên ý nghĩ mưu quyền soán vị. Hoàng hậu chỉ con đường này cho hắn, cuối cùng lại trung với mục đích hắn cùng Bá Ni hợp tác, trong phút chốc, hắn rất muốn nói với hoàng hậu, đây thật sự là ý tứ của hoàng đế sao?
Một vị hoàng đế bệ hạ chính trực tráng niên lại muốn đứa con của chính mình nghĩ cách mưu quyền soán vị hay sao? Cố Thiên Lung cảm thấy trong này có hiểu lầm, có thể là do khát vọng quyền lực, cùng ý nghĩ trở thành hoàng đế bệ hạ có thể kết hôn cùng Diệp Hoài Tây, có thể nắm hai đại quân đoàn ở trong tay, làm cho hắn hủy diệt đi cảm giác ngờ vực này, lừa mình dối người mà tin tưởng, đây là ý tứ của hoàng đế bệ hạ.
Khi con người dùng biểu hiện giả dối để củng cố cho tâm lý của bản thân, bất luận sự việc có bao nhiêu khó khăn, đều đã quên mất một điều, nếu mình đã khờ dại tin tưởng, cho đến một ngày nào đó bỗng nhiên mọi chuyện bị phá vỡ thì tất cả biểu hiện đều là giả dối.
Vẻ mặt Cố Thiên Lung có chút dại ra, ánh mắt mơ hồ, thế cho nên không phát hiện dáng vẻ hạ quyết tâm của hoàng hậu, hắn nói: “Nếu con thực sự khiến hắn thoái vị, nghị viện cùng Diệp Hoài Tây có thể không thừa nhận thân phận của con hay không?”
“Con trai, con đã quên, khi đó con chính là hoàng đế liên bang, bọn họ đều phải nghe lời con, ai dám không thừa nhận?” hoàng hậu tiếp tục ôn nhu mê hoặc, thanh âm nói chuyện rất nhẹ, giống như người thôi miên, “Con nghĩ lại sau khi làm hoàng đế, muốn cái gì sẽ có cái đó, muốn kết hôn với ai liền lấy người đó, không ai dám làm khó dễ con, con trai, đây không phải là điều con luôn muốn hay sao?”
Cố Thiên Lung bị bực họa tốt đẹp hoàng hậu vẽ ra khiến cho lung lay, giống như đã thấy đang ôm Diệp Hoài Tây trong lòng ngực, tay cầm ba đại quân đoàn xưng bá cả hệ ngân hà, làm được hoàng đế bệ hạ chính là tâm nguyện suốt đời chưa hoàn thành của hắn, có thể quán lý tất cả mọi ngóc ngách trong hệ ngân hà, khi đó được vạn người kính ngưỡng không chỉ có chiến thần Diệp Hoài Tây, mà là tân hoàng đế Cố Thiên Lung hắn.
Mộng đẹp này càng làm cho Cố Thiên Lung kiên định hợp tác cùng Bá Ni, hắn không hề do dự, lúc này gật đầu: “Con hiểu được, con nhất định không để cho mẹ thất vọng, cũng sẽ không làm cho bệ hạ thất vọng, con sẽ là hoàng đế kiệt xuất nhất liên bang.”
Hoàng hậu nở nụ cười, có chút vui mừng gật đầu: “Tốt lắm, trước khi mọi chuyện thành công, con không nên nói với bệ hạ, hắn muốn mẹ nói cho con, nhưng không hy vọng người khác biết, đã biết chưa?”
“Vâng!” Cố Thiên Lung tỏ vẻ đã biết gật đầu.
Hoàng hậu còn nói một ít chuyện râu ria, mới cảm thấy thỏa mãn ngắt kết nối, bỏ thông tấn khí qua một bên, hoàng hậu ung dung không có biến hóa, khóe miệng mỉm cười, tâm tình rất tốt: “Anh hãy mau chóng chết đi, còn có tôi, yên tâm, tôi khẳng định sẽ mau chóng cho đứa con của tiện nhân kia đi cùng anh, tránh cho anh tịch mịch!”
Ăn qua cơm trưa, Diệp Hoài Tây thay một bộ quần áo càng bình thường, cùng Cố Tử Khung đi căn cứ Hổ gầm.
Bởi vì Cố Tử Khung bày mưu tính kế, La Thụy lại ra mặt chủ trì, cơ hồ cả liên bang đều biết Diệp thiếu tướng mệt nhọc thao tác cơ giáp, bị ngã trọng thương nên phải ở trong nhà nghỉ ngơi. Nhóm công dân bắt đầu điệu thấp tìm kiếm nơi ở hoặc là bệnh viện mà hắn ở lại, tìm tới tìm lui vài ngày, không thu hoạch được gì, trên quang võng bắt đầu xuất hiện những âm thanh nghi ngờ, đều bị La Thụy cùng chính phù đè ép xuống. Nhóm công dân cho dù không tìm thấy Diệp Hoài Tây, đến ngay cả cha Diệp mẹ Diệp cũng không tìm hiểu được tin tức, trong tình huống cấp bách như vậy mà không tìm được người, sau đó nhận được tin tức của La Thụy, mời biết được Diệp Hoài Tây chỉ là bị thương nhẹ, biết hắn không phải ngã trọng thương phải nằm nghỉ ngơi trong nhà, cha Diệp mẹ Diệp cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, lúc ấy La Thụy liền cảm thán một tiếng, tình cảm cha mẹ như thế này cũng là ít có.
Bởi vậy, cha Diệp mẹ Diệp đã bỏ qua thời cơ tốt nhất đế ngăn chặn Diệp Hoài Tây cùng Cố Tử Khung một chỗ, sau này còn muốn quấy nhiễu, đã thấy là không thể nào.
Hai người đều giản dị xuất hành, lại có La Thụy giúp đỡ, mở ra thông đạo đặc thù, người khác muốn biết được tung tích của hai người lại càng khó, ngay cả Cố Tử Khung hiện tai nổi bật, người muốn bắt được hắn quá nhiều, cũng không có kế sách khả thi.
“Nếu Cố Thiên Lung thực sự hợp tác cùng Bá Ni, anh định sẽ làm thế nào?” trên xe huyền phù, Diệp Hoài Tây nằm ở trên sô pha nhìn hướng đi mới nhất ở Vân Tiêu tình, Cố Tử Khung đang mát xa cho hắn, vì tránh cho chính mình nghĩ ngợi lung tung, Cố Tử Khung liền tìm đề tài để nói chuyện.
Diệp Hoài Tây thay đổi tư thế nằm, nghe vậy mi mắt cũng không nâng một chút: “Vậy phải xem bọn họ liên thủ muốn làm gì, là muốn cùng nhau buôn bán thuốc ức chế, hay là làm chút chuyện càng nguy hiểm hơn.”
“Nếu cả hai đều có thì sao?” Cố Tử Khung hỏi, tay chạy từ thắt lưng đến gần mông Diệp Hoài Tây, “ Sẽ có chút tê dại nhịn một chút.”
“Ừ.” Diệp Hoài Tây khẽ lên tiếng, vừa dứt lời, cả thắt lưng đều mềm, thiếu chút nữa làm rơi thông tấn khí, hắn nhướng mày, miễn cưỡng ép lại tiếng kêu ở bên miệng, thanh âm có chút nhẹ nói, “Nếu đều thối rữa như vậy, thì nhổ tận gốc, thân là đại hoàng tử liên bang, không lo lắng vì nước, ngược lại đi giúp người xấu làm điều ác, vọng tưởng một bước lên trời, nên phạt.”
“Có bệ hạ che chở, anh muốn phạt như thế nào ? » Cố Tử Khung xuống tay rất đúng mực nắm vững độ mạnh yếu, giờ phút này nhìn Diệp Hoài Tây nhíu mày, tay liền ý thức thu hồi lực đạo, “Em nhận được tin tức từ quân đoàn Phượng Loan, vài phút trước, Bá Ni liên hệ với Ngải Nhĩ Toa, công bố muốn tặng một lượng thuốc ức chế mới đến trấn nhỏ Na Ba Nhĩ, yêu cầu Ngãi Nhĩ Toa sắp xếp đường vận chuyển thật tốt, đừng để bại lộ.”
“Hắn cố ý.” Diệp Hoài Tây thoải mái hạ ánh mắt, “Hắn nghĩ muốn dẫn anh đến trấn nhỏ Na Ba Nhĩ.”
“Hắn muốn báo thù sao?” Cố Tử Khung nói, “Chúng ta hoàn toàn không cần cùng hắn cứng đối cứng.”
“Không hẳn như vậy.” Diệp Hoài Tây một lần nữa mở ra thông tấn khí, tiếp theo xử lý công việc, “Không đi làm sao biết hắn cùng Cố Thiên Lung đang bày trò gì?”
“Rất nguy hiểm.” Cố Tử Khung thấy vẻ mặt hắn thản nhiên, tự giác không thu hồi lực đạo, càng ngày càng sủng ái vô giới hạn đối với người này, dưới tay lại thêm một chút khí lực, ấn cho người dưới tay nhíu mày lại, hắn làm như không thấy, “Nhất định phải đi?”
“Đi.” Diệp Hoài Tây chịu không nổi lực đạo nặng như vậy, ấn đến thắt lưng hắn cũng sắp bị gãy rồi, quay đầu lại nhìn chằm chằm vẻ mặt của thanh niên nhếch mi nói, “Em lo lắng anh đấu không lại Bá Ni?”
Diệp Hoài Tây nằm úp sấp quay đầu lại nhìn người đến phát mệt, đơn giản xoay người ngồi dậy, cùng thanh niên mặt đối mặt, hắn nâng tay sửa sang lại mái tóc rũ xuống: “Án kiện thuốc ức chế điều tra đến hiện tại, cũng chưa thấy được tiến triển gì, cho dù biết bọn họ triển khai như thế nào, chế tạo, vận chuyển cùng thực nghiệm bán ra. Khó chính là ở chỗ không có chứng cớ, liên bang là quốc gia pháp trị, tất cả đều phải có chứng cứ, chứng cớ chính là pháp luật. Anh thân là thiếu tướng liên bang, nên vì quốc gia góp một phần lực.”
Cố Tử Khung không nghĩ phản bác, cũng không muốn vì chuyện này mà cùng hắn ầm ĩ không thoải mái, nhưng có một số việc không nói ra, không có nghĩa là không tồn tại. Hơn nữa hiện tại không nói, cứ để vấn đề ở đó sau này lại nói, sẽ trở thành điểm bùng nổ khiến bọn họ thường xuyên cãi nhau. Cho nên, cho dù lần này sẽ khiến cho Diệp Hoài Tây tức giận, hắn vẫn phải nói, còn nói thực sắc bén: “Liên bang chỉ có một mình anh là thiếu tướng sao? Chuyện này vì sao anh phải một mình mạo hiểm, nếu Bá Ni bố trí thiên la địa võng, chỉ chờ anh tự mình nhảy vào? Anh định làm như thế nào.”
Diệp Hoài Tây trầm mặc, thanh niên trước mặt lời nói sắc bén, quyết đoán tràn ngập giết chóc, làm cho hắn cảm thấy có chút xa lạ, nhưng không sợ hãi, bởi vì hắn cảm thấy thanh niên chất vấn không phải là châm biếm, mà là nôn nóng lo lắng.
Hắn suy nghĩ một lúc lâu, trong lòng có vài lý do từ chối, bộ dạng lẩm nhẩm không tiếng động, thử từ trong đó tìm ra chỗ có thể trấn an thanh niên. Kết quả làm cho người ta thất vọng rồi, bộ dáng nghiêm cẩn tiêu chuẩn, bất cận nhân tình. Hắn muốn không phải như vậy, từ nhỏ đến lớn hắn nhận được tư tưởng giáo dục cùng phòng cách làm việc đều là đường hoàng không có lệ, hiện tại đột nhiên muốn tìm mấy câu lừa gạt người cho qua, trong lúc nhất thời hắn liền mê mang, mất tiếng, giống như là mất đi năng lực giải thích rõ ràng, chỉ có thể tùy ý để người khác muốn làm gì thì làm.
Hắn im lặng, hắn trầm mặc, hắn mờ mịt, tất cả đều dừng ở trong mắt Cố Tử Khung, quấn ở trong lòng hắn. Rõ ràng biết Diệp Hoài Tây là loại người gì, vì sao nhất định phải buộc hắn thẳng thắn nói ra những điều trong lòng, có một người thông minh sắc sảo ăn ý không phải là làm cho người ta cảm thấy may mắn sao? Nếu bức bách làm cho Diệp Hoài Tây khó chịu, hắn lại không chịu nói ra, còn muốn để ở trong lòng, lâu ngày sẽ nghẹn đến bị phá hủy thì làm sao bây giờ, Cố Tử Khung mềm lòng, bỗng nhiên cái gì cũng không muốn hắn nói ra.
“Không cần trả lời cũng được.” Cố Tử Khung thấy Diệp Hoài Tây há miệng thở dốc, thời điểm thử giải thích, nhẹ nhàng lắc đầu nói, “Liên bang không phải có một mình anh là thiếu tướng, còn có hoàng tử nghèo túng là em, em sẽ cùng anh vì nước mà hết sức. Không phải chỉ là đi trấn nhỏ Na Ba Nhĩ mạo hiểm sao? Em cùng anh đi, chẳng sợ Bá Ni bày ra núi đao biển lửa, em cũng muốn lấy được chứng cớ, đưa hắn chịu sự trừng phạt của pháp luật.”
Diệp Hoài Tây nói không nên lời, hắn có một cảm giác cực kỳ mãnh liệt, thì ra cảm giác có người bên cạnh là như vậy sao? Giống như là lên trời xuống đất, đều có người cùng mình chịu trách nhiệm, chẳng sợ trời sụp, cũng không phải sẽ có một mình hắn khiêng, cảm giác này thật quá tốt đẹp, làm cho hắn muốn đắm chìm vào trong đó, căn bản không nghĩ tới khi trời sụp, bọn họ có khiêng nổi hay không. Hắn rất ít khi không để ý đến đại cục như vậy, tất cả đều bởi vì một người, mà hắn, cam tâm tình nguyện.
“Em phải bắt anh làm gì bây giờ.” Cố Tử Khung thở dài một tiếng, tiến lên phía trước ôm chặt hắn vào lòng, giống như là ôm lấy một thứ rất là trân quý, “Em làm sao lại có thể mềm lòng.”
Đúng vậy, làm sao lại có thể mềm lòng, tư thế cãi nhau đều đã bày ra, lại nhìn ánh mắt người này mê mang không biết làm sao, lại đột nhiên tan rã. Nghĩ muốn nhân cơ hội này sửa đúng tư tưởng của hắn, cũng vì vậy mà mắc cạn, quan điểm của chính mình đều bị hắn làm lệch lạc.
Trên đời này có một số người trời sinh có một loại ma lực, có thể làm cho người ta mất đi chính mình. Diệp Hoài Tây chính là có loại ma lực này đối với Cố Tử Khung.
“Tới rồi.” Cố Tử Khung nói.
“Hoan nghênh gia nhập thử nghiệm công việc của thiếu tướng.” Mặt mày Diệp Hoài Tây lại cười nói.