Chương 57: Cậu mới là sư phụ.
Edit: ShiibaReiki
Beta: Chickie
Loại cảm giác như được ngâm trong dòng nước ôn hòa này, rất lâu rồi Du Cẩn Lật chưa được cảm nhận lại, kể từ ngày xuyên qua thế giới này, cả người cậu như cá thiếu nước, dù có uống bao nhiêu, tắm lâu bao nhiêu cũng không thoải mái hơn chút nào.
Cuối cùng cũng cảm giác được linh hồn có chút sức sống, loại cảm giác khô cạn cận kề cái chết đã biến mất một ít.
Cứ việc một đêm không ngủ, Du Cẩn Lật vẫn cảm thấy tinh thần sảng khoái, loại cảm giác mà trước đây chưa từng có, dù hiện tại cậu ra ngoài chạy vài vòng cũng không thành vấn đề.
Chỉ là, tuy tinh thần dồi dào nhưng cái bụng lại trống rỗng kêu to thể hiện tinh thần "vườn không nhà trống".
Tối hôm qua chỉ uống một ống dịch dinh dưỡng thôi, sáng sớm nay càng trực tiếp bỏ qua giờ cơm, hiện tại Du Cẩn Lật không chỉ đói bụng mà còn muốn ăn một chút đồ tự nhiên*.
(*): Giải thích lại một chút, đồ tự nhiên là đồ như hiện tại chúng ta đang ăn, thịt bò, lợn, heo, rau củ quả, các món ăn mẹ nấu... Mà ở thời đại tinh tế hiếm có, chỉ có dịch dinh dưỡng để ăn mà thôi. Giờ thấy để đồ tự nhiên nó kì kì sao á, nếu ai có cách edit tốt hơn thì nhắc tui sửa nhé.
Lúc Du Cẩn Lật xuống lầu thì Kiều Mục Lam và Giang Chấn Đào đã ra ngoài làm việc.
Vốn Kiều Mục Lam tính tiếp tục mang Du Cẩn Lật ra ngoài theo, tránh cho cậu tiếp xúc với con trai mình.
Thế nhưng đi gõ cửa nhiều lần vẫn không thấy trả lời nên Kiều Mục Lam tưởng Du Cẩn Lật chưa rời giường, cũng không ở lại quấy rầy cậu mà phân phó nhà bếp tùy thời đem cơm nước lên, chờ cậu xuống ăn.
Tuy mùi vị không bằng mình tự nấu nhưng đã có tiến bộ rất lớn rồi, Du Cẩn Lật ăn xong rất thỏa mãn.
Dạ dày đã nhận được an ủi, nội đan cũng trở nên thoải mái, cả người Du Cẩn Lật đều suиɠ sướиɠ đê mê, có loại cảm giác như muốn mọc cánh thành tiên luôn.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia mời người đi tới chỗ của ngài ấy một chuyến." Lúc này, một người hầu đi tới, nhẹ giọng nói ra.
Lúc này Du Cẩn Lật mới nhớ tới đùi vàng của mình, có vẻ như cậu đã hai ngày không thấy anh, nhất thời có chút chột dạ.
Trước đó còn đồng ý với mẹ phải nhanh chữa khỏi nội thương cho đùi vàng một chút, ai ngờ từ đó về sau không còn thấy đùi vàng nữa, tựa như cậu muốn trốn tránh trị liệu cho đùi vàng vậy.
Thật ra không phải, cậu vẫn nguyện ý trị liệu cho đùi vàng, cậu không hề trốn tránh.
Năm ngày kỳ hạn đã qua được hai ngày, còn lại ba ngày, cậu nhất định phải nắm chặt thời gian, may mà hôm qua hấp thu được rất nhiều lực tín ngưỡng, nếu tất cả đều cho đùi vàng sử dụng mà nói thì anh ta hẳn có thể chữa khỏi được hơn một nửa?
Du Cẩn Lật vội vã chạy lên lầu hai, còn Giang Mặc Thịnh nửa nằm trên giường, tầm mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, khi nghe âm thanh quen thuộc truyền đến từ hành lang đã nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn lên quyển sách trên tay như chưa từng dời đi.
Du Cẩn Lật chạy rất nhanh nhưng lúc đến trước cửa Giang Mặc Thịnh lại có chút do dự, lo lắng đùi vàng thấy cậu sẽ tức giận nói cậu chỉ lo chuyện của mình, không đến trị liệu cho anh.
Nhưng cậu thật sự không phải cố ý, hơn nữa cậu là tiểu sư phụ của đùi vàng, nào có đồ đệ ghét bỏ sư phụ, chỉ có sư phụ ghét bỏ đồ đệ mới đúng.
Không sai, cậu là sư phụ, đùi vàng tuyệt đối không thể ghét bỏ cậu, Du Cẩn Lật âm thầm tiếp sức trong lòng, không biết Giang Mặc Thịnh bên trong đã sớm chờ sốt ruột.
Đọc sách gần nửa tiếng mà không qua nổi một tờ, tầm mắt thả trong sách thỉnh thoảng liếc về phía cửa, trong lòng có phần nôn nóng tại sao cậu nhóc còn chưa mở cửa đi vào?
Cũng không biết là lời cầu nguyện của anh hữu dụng hay là Du Cẩn Lật nghe thấy sự nôn nóng từ tiếng lòng của anh, lúc Giang Mặc Thịnh đang liếc về phía cửa thì cửa phòng cũng đồng thời mở ra, tầm mắt hai người giao nhau trên không trung.
Thình thịch!
Thình thịch!
Trái tim bỗng nhiên bất đầu đập nhanh, một tiếng rồi lại một tiếng khiến người ta sợ nó sẽ trực tiếp nhảy ra ngoài.
[Hello, vẫn muốn hỏi có editor nào muốn nhận thầu từ chương 76 hong nè.]