Thiếu Tướng Phu Nhân Là Phúc Thần

Chương 7: Gả chồng thì có thể ở lại



Giang Chấn Đào và Kiều Mục Lam nghe vậy thì cực kì khiếp sợ, hai mắt nhìn chằm chằm Du Cẩn Lật, trong mắt ẩn chứa sự cảnh giác nồng đậm.

Chuyện Giang Chấn Đào bị trúng độc, trừ vợ chồng hai người và con trai biết thì cũng chỉ có bác sĩ đã chẩn bệnh qua mới rõ, người bên ngoài chỉ cho rằng dị năng bị hao tổn nên có thể ông trở nên suy yếu, nhưng thiếu niên trước mặt làm sao mà biết được?

"Sao... con biết được?" Giang Chấn Đào không thể tin được hỏi.

Nếu không phải đôi mắt thiếu niên trước mặt vô cùng thuần khiết, ông và Kiều Mục Lam nghĩ rằng cậu là địch nhân phái tới làm gian tế.

Nhưng cũng bởi vậy, ông ngược lại càng thêm khiếp sợ, đương nhiên câu nói kia của thiếu niên còn làm ông khiếp sợ hơn nữa.

Ở đây, chú sẽ dễ chịu chút.

Lúc trước, mỗi lần về nhà ông đúng thật có cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng ông vẫn cho rằng khi mình về đến nhà thì cơ thể sẽ tự thả lỏng ra, chẳng lẽ không phải sao?

Sau đó trong đầu xuất hiện một câu hỏi, Giang Chấn Đào không khỏi tự giễu cười cười.

Làm gì còn nguyên nhân nào khác, mọi thứ trong nhà đều giống nhau như trước, mà thời gian ông trúng độc cũng không còn ngắn, đã nhiều năm như vậy cơ thể ông ngày càng sa sút, nếu thật sự trong nhà có đồ vật có thể chữa khỏi thì ông đã sớm khỏe rồi.

Du Cẩn Lật có chút rối rắm nhíu mày, cậu nhớ sư phụ đã từng dặn dò mãi là nhất định không được nói ra việc mình có thể nhìn thấy vận thế của một người.

Vì con người không có những cái sức mạnh kì lạ đó, bọn họ sẽ bài trừ tất cả những thứ không giống với bọn họ, cho dù đó là một người vô cùng thiện lương thì họ cũng sẽ sinh ra sợ hãi với chúng ta.

Mà từ nhỏ cậu đã không giống với con người, nếu cậu nói ra thì những người này chắc chắn sẽ biết cậu là yêu tinh rồi giết cậu sao?

Du Cẩn Lật rối rắm ngẩng đầu nhìn Giang Chấn Đào và Kiều Mục Lam, cậu định nói nhưng trong đầu lại vang lên giọng sư phụ nhắc nhở, mà cậu lại không có khả năng nói dối với những người này.

"Con có thể không nói được không?" Du Cẩn Lật lo sợ hỏi, đôi mắt to lớn đặt trên khuôn mặt nhỏ gầy có cảm giác tròn hơn, bên trong còn đọng một lớp nước trơn bóng làm người ta càng thêm mềm lòng.

"Giờ không nói đến việc này, hôm nay là lần đầu tiên con ở đây, để dì mang con đi tham quan một chút." Kiều Mục Lam là người đầu tiên chịu không nổi, mở miệng nói.

Tuy không biết vì sao thiếu niên này có thể nhìn ra trong cơ thể chồng mình có độc, nhưng thiếu niên cũng không có ác ý với bọn họ, cách xem ánh mắt của người khác này bọn họ vẫn phải biết.

Đồng thời, trong lòng bà cũng dâng lên một hi vọng nho nhỏ.

Nếu Du Cẩn Lật có thể biết trong cơ thể chồng bà có độc, nếu vậy không biết cậu nhóc có biết cách trị không?

Bác sĩ tốt nhất trên toàn cầu cũng đã từng chẩn bệnh cho Giang Chấn Đào, nhưng đáng tiếc chỉ có thể tạm thời áp chế độc phát tác thôi, chứ không có biện pháp trị tận gốc, mà bà cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chồng mình từng ngày trở nên suy yếu.

Vốn dĩ bà cảm thấy chuyện này đã rất khó tiếp thu, lại không ngờ cùng lúc nhận được tin dữ của con trai.

Kiều Mục Lam cảm thấy mình có khả năng không chống đỡ nổi nữa rồi.

"Được ạ, Giang bá nói lần này con phải gả cho thiếu gia nhà cô chú, nếu con gả cho anh ấy thì có thể ở lại nơi này không?" Du Cẩn Lật hai mắt sáng long lanh hỏi.

Giang Chấn Đào và Kiều Mục Lam nghe vậy lại sửng sốt, bọn họ cảm thấy số lần ngây người hôm nay còn nhiều lần hơn trong quá khứ, chủ yếu là những điều thiếu niên này nói thật sự quá kinh người.

"Con muốn gả cho A Thịnh?" Kiều Mục Lam không chắc lắm hỏi.

Chẳng lẽ Du Cẩn Lật là người ái mộ A Thịnh, trước đó những người ái mộ A Thịnh đúng thật là có rất nhiều, người muốn gả cho Giang gia cũng rất nhiều, nhưng không phải từ khi xảy ra chuyện thì những kẻ đó đều chạy rất xa sao?

Lại nói Du Cẩn Sinh đã từng tuyên bố là vợ của Giang Mặc Thịnh cũng càng không chịu gả đó sao? Dưới tình huống như vậy, thật sự có người nguyện ý gả cho con trai của bà à?

"Dạ." Du Cẩn Lật nghe vậy dùng sức gật đầu, hai mắt cười thành một đường cong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.