Thiếu Tướng Phu Nhân Là Phúc Thần

Chương 70: Đây là vị hôn phu của tôi + Đãi khách.



Chương 70.1: Đây là vị hôn phu của tôi.

Edit: ShiibaReiki

"A Thịnh, họ là ai vậy?" Du Cẩn Lật nghe thấy giọng nói trung khí mười phần bên ngoài, không khỏi tò mò.

Thành viên chiến đội Thần Thú nghe được một giọng nói mềm mại, đặc biệt là âm thanh này còn truyền ra từ căn phòng của lão đại, khiến mọi người hết sức kinh ngạc, muốn nhìn nhưng rồi không dám duỗi cổ vô trong trước mặt lão đại.

Nhưng lại có chuyện kinh ngạc hơn xảy ra, vốn lão đại đang đối mặt với bọn họ còn đang tản ra khí lạnh, khuôn mặt băng lạnh lập tức hòa tan, đã thế khóe miệng còn xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt, xoay lại nói với người bên trong: "Là đội của anh."

"Đội?" Du Cẩn Lật lặp lại, duỗi cổ muốn nhìn ra ngoài, có vẻ rất tò mò.

Giang Mặc Thịnh nghiêng người, sau đó ra hiệu mấy người kia đi vào.

Ánh sáng sáng ngời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, phủ lên người thiếu niên đang ngồi xếp bằng trên thảm, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú được tia sáng chiếu rọi như càng thêm tinh tế đáng yêu, còn kèm theo một vầng hào quang khiến người ta không khỏi vô thức dừng mắt trên người cậu. Đây là lần đầu tiên người của chiến đội Thần Thú gặp Du Cẩn Lật, cũng là lần đầu tiên thấy người thứ hai xuất hiện trong phòng của lão đại, đặc biệt là người ngồi có tư thế tùy ý nhưng lại không bị lão đại mắng.

Phải biết, Giang Mặc Thịnh từ nhỏ bị ảnh hưởng từ ba, đứng phải thẳng, ngồi ngay ngắn, dù là trong trường hợp nào đều phải tuân thủ mọi hành vi như một quân nhân, đối với cấp dưới cũng vậy, thậm chí là lúc gặp mặt bạn bè bình thường đều phải dựa theo phép tắc của quân nhân.

Nên chiến đội Thần Thú sớm quen với tác phong lạnh lẽo cứng nhắc của Giang Mặc Thịnh, nhưng lần đầu thấy có người có thể tùy ý trước mặt lão đại, còn không bị lão đại mắng nữa, trong lòng bỗng cảm thấy hết sức tò mò.

Chiến đội Thần Thú đang quan sát Du Cẩn Lật mà đồng thời Du Cẩn Lật cũng đang quan sát bọn họ.

Bảy người trước mặt, mỗi người đều mặc quân trang thẳng tắp, tư thế hiên ngang, trên người bọn họ đều mang theo một ít công đức kim quang, điều đó cho thấy những người trước mắt đã cứu mạng rất nhiều người.

Đối với người như vậy, từ trước tới giờ Du Cẩn Lật đều có thiện cảm, tự nhiên sẽ không tiếc cho họ một nụ cười.

"Mọi người đứng đó làm gì, mau ngồi xuống đi." Du Cẩn Lật học theo dáng vẻ của mẹ khi tiếp khách, cười nói với bảy người.

Tầm mắt bảy người chuyển sang lão đại nhà mình hỏi ý kiến, đồng thời lo lắng lão đại sẽ tức giận, dù sao người có thể giơ tay múa chân trước mặt lão đại vẫn chưa bao giờ xuất hiện.

Nhưng khiến họ càng kinh ngạc thêm là lão đại không những không tức giận vì Du Cẩn Lật tự chủ trương, trái lại tầm mắt nhìn đối phương tràn ngập ôn nhu.

Bạch Hổ không nhịn được âm thầm tự nhéo một cái, đau quá trời quá đất, như vậy nghĩa là không có nằm mơ, mọi thứ đều là sự thật.

Điều này làm hắn hoài nghi không biết mình có đi lộn chỗ không, thật ra đây không phải là phòng của lão đại mà chỉ là người trước mặt lớn lên nhìn rất giống lão đại mà thôi.

Lão đại của bọn họ không thể ôn nhu như vậy được.

Lúc Giang Mặc Thịnh đối mặt với Du Cẩn Lật đương nhiên là ôn nhu, nhưng khi đối mặt với những cấp dưới này của mình thì lại khôi phục cái bản mặt tê liệt ngày thường.

"Ngồi đi." Giang Mặc Thịnh lạnh lùng nói.

Bạch Hổ thở phào nhẹ nhõm, đây mới là lão đại của bọn họ nha, vừa rồi chỉ là hắn hoa mắt thôi.

"Tự giới thiệu một chút về bản thân đi." Giang Mặc Thịnh nhận thấy tầm mắt tò mò của Du Cẩn Lật, tuy rất muốn đuổi những kẻ này ra ngoài, không cho phép xuất hiện trong mắt nhóc con, nhưng thấy nhóc con hiếu kỳ như vậy nên không nỡ từ chối cậu, chỉ đành kiềm chế lại nội tâm không muốn, lạnh như băng nói.

Lần này bảy người kịp phản ứng lại, dồn dập tự giới thiệu.

"Tôi là Bạch Hổ." Bạch Hổ ngắn gọn giới thiệu.

Khi Du Cẩn Lật nghe thấy người đầu tiên tự giới thiệu mình, cặp mắt trở nên sáng ngời, hưng phấn mở miệng hỏi: "Bạch Hổ? Anh là Bạch Hổ trong Tứ đại Thần Thú sao?"

"Phải." Bạch Hổ không hiểu tại sao Du Cẩn Lật lại hưng phấn nhưng vẫn thành thật gật gật đầu.

Lần này Du Cẩn Lật càng kích động thêm.

Trời ạ, vậy mà cậu có thể gặp Bạch Hổ ở chỗ này, đây là tồn tại trong truyền thuyết đó, cả người Du Cẩn Lật đều trở nên hưng phấn, nếu không phải Giang Mặc Thịnh đang nhìn bên cạnh, cậu hận không thể tiến lên nói chuyện với Bạch Hổ.

Bạch Hổ bị tầm mắt tràn ngập lửa nóng nhìn không khỏi run lên, đặc biệt theo sát là tầm mắt lạnh lẽo của lão đại cũng nhìn lại, khiến hắn có loại cảm giác đưa thân vào hai tầng băng hỏa*, chịu đủ dày vò.

(*): Băng hỏa lưỡng trọng thiên.

Hắn chỉ giới thiệu một chút về tên của mình, do lão đại kêu giới thiệu, hắn lại không làm gì sai, tại sao ánh mắt của lão đại khủng bố như vậy? Hơn nữa khí thế trên người lão đại ngày càng tăng lên, khiến hắn có loại kích động muốn xông ra khỏi cửa.

May là tiếp theo đến lượt những người khác, lúc này Bạch Hổ mới bớt bị hãm sâu trong hai tầng băng hỏa.

"Tôi tên là Thanh Long, là..." Thanh Long còn chưa nói hết đã cảm nhận được đãi ngộ giống Bạch Hổ, thậm chí còn kinh khủng hơn so với hắn.

Vì lần này Du Cẩn Lật quá là kích động, trực tiếp đi tới trước mặt Thanh Long, trong mắt ẩn chứa thần hỏa nóng cực kỳ nhìn vào đối phương.

"Thanh Long? Anh là Thanh Long?" Du Cẩn Lật hỏi xác nhận.

Vốn tưởng rằng gặp Bạch Hổ đã may mắn lắm rồi, không ngờ còn gặp được cả Thanh Long.

Đây là Thanh Long đó!

Làm một con cá chép thành tinh, cậu luôn khao khát trở thành loài rồng, dù sao chỉ lúc phi thăng cậu mới có thể biến ảo thành rồng, đây chính là mục tiêu cuối cùng của cậu, mà Thanh Long là loài rồng đứng đầu, nếu như có thể ôm đùi Thanh Long, đạt được đối phương chỉ điểm, như vậy cậu còn cách phi thăng sẽ xa sao?

Du Cẩn Lật chỉ nghĩ đến đã cảm thấy kích động không chịu được, hận không thể ngay lập tức thảo luận với đối phương về kinh nghiệm tu luyện.

Mặt Giang Mặc Thịnh hoàn toàn đen, tuy bình thường cũng cái bản mặt đó nhưng hiện tại toàn thân đều tỏa ra hơi lạnh, lạnh đến mức thành viên chiến đội Thần Thú không ngừng kêu khổ, đặc biệt là Thanh Long, ngay giữa tâm lạnh, sắp đông thành cặn bã luôn rồi, cuối cùng hắn vẫn không biết mình sai ở chỗ nào.

Bạch Hổ ném cho Thanh Long ánh mắt đồng tình, sau đó làm bộ không liên quan đến mình, một chút tình đồng đội cũng không có.

Đùa hoài, nghĩ sao ngay trong hơi lạnh mạnh mẽ của lão đại, còn ai dám ra mặt trừ khi là chán sống.

"A Thịnh, những người bạn này của anh thật lợi hại, một người là Bạch Hổ, một người là Thanh Long, mỗi người đều là một Thần Thú trong truyền thuyết. Ôi, nếu bọn họ có thể dạy chúng ta tu luyện thì chúng ta nhất định sẽ trở nên mạnh hơn." Du Cẩn Lật hoàn toàn không cảm nhận được Giang Mặc Thịnh đang tỏa ra hơi lạnh, kéo kéo cánh tay của đối phương, hưng phấn chia sẻ phát hiện của mình với đối phương.

Tay nhỏ mềm mại để trên cánh tay của anh, cảm giác ấm áp không ngừng truyền ra từ chỗ tiếp xúc, khiến hơi lạnh đang tỏa ra từ Giang Mặc Thịnh dần dần tiêu tan hết.

Mà cuối cùng anh cũng hiểu tại sao nhóc con nhìn thấy hai người này lại hưng phấn đến vậy rồi.

"Bọn họ đều là người bình thường, không có tu luyện, Bạch Hổ và Thanh Long chỉ là danh hiệu của họ thôi." Giang Mặc Thịnh nhỏ giọng giải thích với Du Cẩn Lật, chỉ sợ cậu thật sự xem đối phương trở thành Thần Thú trong truyền thuyết.

Một người nắm giữ công pháp tu luyện nghịch thiên như nhóc con vốn là hiếm như lá mùa thu, không thể nào gặp ai cũng giống thế được.

"Hả?" Du Cẩn Lật nghe vậy, cả khuôn mặt nhỏ nhắn liền sụp đổ, còn tưởng gặp được Thanh Long và Bạch Hổ thật chứ, ai ngờ chỉ là danh hiệu mà thôi.

Thật sự đáng tiếc.

"Tiếp tục." Giang Mặc Thịnh thấy nhóc con không dùng ánh mắt lửa nóng nhìn hai người kia nữa, tuy tâm tình có chút sa sút, nhưng anh vẫn hài lòng.

Vừa nãy anh nhìn thấy nhóc con dùng ánh mắt lửa nóng nhìn người đàn ông khác, dù người nọ có là cấp dưới của mình, anh cũng kích động đến độ muốn gϊếŧ người.

May mà tất cả chỉ là hiểu lầm.

"Tôi là Phượng Hoàng."

"Tôi là Chu Tước."

Người trong chiến đội Thần Thú lần lượt giới thiệu danh hiệu của mình, Vì khi ra ngoài làm nhiệm vụ và lúc ở trong quân đội đều là lấy danh hiệu gọi nhau, rất ít khi nhắc tới tên thật, nên lúc giới thiệu cũng theo thói quen nói ra danh hiệu của mình mà không phải tên thật.

Thậm chí có những người thời gian nhập ngũ tương đối dài thì đều có khả năng ngay cả tên thật của mình cũng không nhớ rõ.

"Chào mọi người, tui tên là Du Cẩn Lật." Nghe xong giới thiệu của bảy người, mặc dù Du Cẩn Lật có chút thất vọng nhưng vẫn vui vẻ giới thiệu một chút về mình.

"Tiểu Lật Tử là vị hôn phu của tôi, về sau nhìn thấy Tiểu Lật Tử như nhìn thấy tôi." Giang Mặc Thịnh lần nữa quăng thêm một quả bom hạng nặng, nổ đến nỗi thành viên chiến đội Thần Thú há hốc mồm lần thứ N.

Từ khi chiến đội Thần Thú thành lập cho tới nay, số lần há hốc mồm gộp lại chắc có lẽ không nhiều như hôm nay, dù là trùng thú tới trước mặt cũng không làm bảy người đổi sắc mặt, nhưng sau khi nghe Giang Mặc Thịnh giới thiệu, hầu như toàn bộ đều đổi sắc mặt và biểu cảm, không thể tin được nhìn về phía Du Cẩn Lật, người thiếu niên gầy gò nhỏ bé trước mặt này lại là vị hôn phu của lão đại bọn họ, không có nghe lầm chứ!

Không phải vị hôn phu của Lão đại là người nào đó tên Du Cẩn Sinh sao? Sao đột nhiên đổi tên rồi? Có điều, chiến đội Thần Thú chưa bao giờ xem Du Cẩn Sinh là vị hôn phu của lão đại cả, dù sao lão đại chưa từng thừa nhận, hơn nữa ấn tượng của họ với kẻ hung hăng kiêu căng kia không được tốt lắm.

So với Du Cẩn Sinh thì Du Cẩn Lật đáng yêu hơn nhiều, còn được chính miệng lão đại thừa nhận, đó mới là anh dâu của họ.

"Chào anh dâu!" Bảy người lập tức thực hiện động tác chào theo tiêu chuẩn quân đội, âm thanh kính trọng kêu lên vang dội.

Cuối cùng lão đại cũng có người chịu rồi, cuối cùng bọn họ cũng có anh dâu rồi, thật sự quá là kích động.

Du Cẩn Lật bất thình lình bị mọi người la lên làm sợ hết hồn, trái tim nhỏ bé đập thịch thịch liên tục.

Đưa tay vỗ vỗ lồng ngực đang bị dọa sợ, lúc này Du Cẩn Lật mới ngẩng đầu lên cười trả lời với mọi người: "Chào mọi người."

Giang Mặc Thịnh thấy Du Cẩn Lật bị giật mình, bất mãn trừng bảy người, sau đó đưa tay chủ động giúp đối phương điều hòa nhịp thở, dáng vẻ ôn nhu tỉ mỉ lần nữa khiến bảy người ngẩn ra.

Thật sự khó có thể tưởng tượng nổi, không ngờ lão đại vẫn có một mặt như thế, anh dâu đỉnh ghê.

Tầm mắt bảy người nhìn về phía Du Cẩn Lật cũng trở nên ngưỡng mộ.

Chương 70.2: Đãi khách.

Edit: ShiibaReiki

"Lão đại, thương thế của anh... đã tốt rồi?" Phượng Hoàng có chút chần chờ hỏi, chỉ sợ sẽ nhận câu trả lời mà mình không mong muốn.

Nghe được Phượng Hoàng hỏi vậy, tầm mắt của những người còn lại cũng lập tức trở về trên người Giang Mặc Thịnh, thu hồi thái độ đùa giỡn lại, trở nên nghiêm túc hơn.

Thương thế của Giang Mặc Thịnh là điều mà họ quan tâm nhất hiện nay.

"Đã tốt lắm rồi." Giang Mặc Thịnh nhàn nhạt trả lời.

Thành viên chiến đội Thần Thú nghe vậy, vẻ mặt vui sướng lập tức nở rộ, lo lắng lâu như vậy cũng coi như đã có thể an tâm rồi.

Thật không hổ là lão đại của họ, bị thương nặng như vậy mà cũng có thể khỏi hẳn, quả nhiên không ai có thể cướp mất lão đại, dù là Diêm Vương cũng không được.

Không đúng, vẫn còn một người có thể cướp đi lão đại, đó chính là anh dâu nhỏ mới lên chức của họ.

Ái chà chà... Không ngờ sẽ có ngày thấy được lão đại giới thiệu anh dâu nhỏ cho bọn họ, thật sự không thể nào tin tưởng nổi.

Mấy người bọn họ đã vài lần ngầm thảo luận qua, còn tưởng rằng lão đại nhất định phải cô đơn, ai ngờ lại là người đầu tiên thoát khỏi số phận độc thân trong bọn họ.

"Lão đại, chừng nào anh mới về quân đội?" Thanh Long hỏi.

Những tháng ngày không có lão đại, bọn họ cảm thấy cả người không được tự nhiên, còn muốn được lão đại mang theo mình làm nhiệm vụ hằng ngày, thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ và sảng khoái.

"A Thịnh, anh muốn về quân đội à?" Du Cẩn Lật ngoan ngoãn ngồi một bên, lúc nghe được câu này không khỏi hỏi.

Quân đội là gì, Du Cẩn Lật vẫn biết rõ, dù sao mỗi ngày Giang Chấn Đào đều tới quân đội.

Nếu như đùi vàng cũng tới quân đội, mỗi ngày phải rời nhà rất sớm như ba, rồi tối muộn mới trở về, vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện, hơn nữa cậu sẽ không thể lúc nào cũng nhìn thấy Công Đức Kim quang xung quanh đùi vàng nữa.

...Liệu có nên đi theo A Thịnh đến quân đội!

"Tạm thời anh sẽ không trở về." Giang Mặc Thịnh an ủi Du Cẩn Lật.

Cơ thể của anh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, độc tố cũng chưa giải quyết xong, lúc này trở lại, bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa e là có rất nhiều người không hy vọng anh quay lại quân đội!

Vừa nghĩ tới những kẻ kia rất có thể giở trò sau lưng, ánh mắt Giang Mặc Thịnh trở nên sắc bén lên.

"Khoảng thời gian này mấy cậu có thu hoạch được gì không?" Giang Mặc Thịnh không e dè hỏi.

Ngay tại lúc chiến đội Thần Thú làm nhiệm vụ gặp phải Trùng Hoàng, trong đầu mọi người đều ăn ý có cùng một suy nghĩ là chuyện này có chỗ kỳ lạ, đặc biệt lão đại còn bị thương khi chiến đấu, càng khiến bảy người nổi lên cảnh giác trong lúc Giang Mặc Thịnh dưỡng thương, mặc dù bảy người không cách nào đi lại thăm, nhưng cũng không nhàn rỗi, đều tích cực điều tra nguyên nhân Trùng Hoàng đột nhiên xuất hiện, kết quả đúng là bọn họ đã tìm được một ít manh mối.

Bạch Hổ liếc mắt nhìn Du Cẩn Lật, có chút do dự không biết hiện tại nên nói hay không, tuy Du Cẩn Lật là vị hôn phu được lão đại thừa nhận, nhưng việc này là phạm vi cơ mật quân bộ và an toàn của lão đại, vì để phòng ngừa vạn nhất, bọn họ cũng không muốn nói trước mặt người ngoài.

Nhưng hiển nhiên Giang Mặc Thịnh đã tín nhiệm Du Cẩn Lật, nói thẳng: "Nói luôn đi."

Thành viên chiến đội Thần Thú sau khi thấy lão đại bình tĩnh và tín nhiệm Du Cẩn Lật, nhất thời không giấu giếm nữa, nói tất cả những thứ mình đã điều tra ra.

"Lần này Trùng Hoàng đột nhiên xuất hiện ở tinh cầu B77 cũng không phải là ngẫu nhiên, nhưng người phía sau rất nhạy bén, ngay lúc chúng ta đang điều tra, đối phương đã lập tức xóa hết tất cả manh mối, khiến cho việc tiến hành điều tra vô cùng khó khăn." Thanh Long báo cáo.

"Nhưng chúng ta có thể xác định là trong quân bộ có người muốn đối phó với Nguyên soái và lão đại, hẳn là chúng hướng tới Giang gia."

Bạch Hổ bổ sung.

Có người muốn đối phó Giang gia, việc này toàn bộ Giang gia đều biết, dù sao từ mấy năm trước cơ thể Giang Chấn Đào ngày càng kém, nếu như ông chết thì Giang gia tất nhiên sẽ rơi đài.

Càng là người trong tay có nắm thế lực thì dã tâm và tham lam lại càng lớn, cũng càng không thỏa mãn, muốn thay thế Giang gia trở thành đệ nhất gia tộc, dù là Giang Chấn Đào hay Giang Mặc Thịnh trong lòng đều rõ ràng.

Cho nên, thân là người thừa kế duy nhất của Giang gia, Giang Mặc Thịnh tất nhiên phải gánh vác vinh dự của Giang gia, không để Giang gia biến mất khỏi Thủ Đô tinh.

Lần này đi tới tinh cầu B77 chấp hành nhiệm vụ là do họ bất cẩn, không dự liệu được đối phương sẽ làm ra cái thủ bút lớn như vậy, vì đối phó với anh mà ngay cả Trùng Hoàng cũng lợi dụng.

Nếu như anh chết trong cuộc chiến tranh này thì thôi đi, nhưng trời cao đã đưa Tiểu Lật Tử đến bên cạnh anh, giúp anh không chết thì những kẻ dám to gan tính kế Giang gia, anh dù một kẻ cũng sẽ không bỏ qua.

"Sau khi quay về quân đội, các cậu tiếp tục âm thầm tra xét, qua một thời gian ngắn nữa tôi sẽ quay lại quân đội." Giang Mặc Thịnh sắp xếp nói.

Hiện tại dị năng hạch của anh vẫn chưa được chữa trị hoàn toàn, độc tố còn chưa giải quyết xong, nhất định anh phải đợi đến lúc bản thân hoàn toàn khôi phục thì mới có thể trở về được.

"Vâng!" thành viên chiến đội Thần Thú lập tức cúi chào tiếp nhận mệnh lệnh, trong mắt không còn là đau xót, mà thay vào đó là sự vui sướng.

Cuối cùng lão đại cũng không sao rồi, cuối cùng lão đại đã quay về rồi, tâm trạng của bảy người đã trở nên nhẹ đi rất nhiều.

"Mọi người có muốn ở lại dùng bữa trưa không?" Du Cẩn Lật đột nhiên hỏi.

Cậu nhớ mỗi khi có khách đến nhà, mẹ sẽ gọi họ ở lại dùng bữa rồi đi, nên Du Cẩn Lật mới hỏi.

Giang Mặc Thịnh nghe vậy, cơ thể bất giác dừng một chút, sau đó tầm mắt tự nhiên liếc về phía bảy tên chiến đội Thần Thú ẩn chứa sự cảnh cáo.

Nhưng bảy người dường như quá mức hưng phấn và kích động vì tin tức trước đó, hoàn toàn không nhận ra việc lão đại đang cảnh cáo, đồng thời muốn ở chỗ này lâu một tí, nên vô cùng vui vẻ tiếp nhận lời mời ở lại dùng bữa trưa.

Thật ra trước đây khi họ đến Giang gia, đều sẽ được dì Kiệu nhiệt tình gọi ở lại ăn cơm, nên đối với việc này, bảy người không áp lực chút nào cả.

Chỉ là lúc gật đầu đáp lại, bảy người rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ xung quanh hạ thấp xuống, một trận gió lạnh từ từ thổi qua, khiến người ta bất giác rùng mình.

"Được, vậy tôi sẽ xuống bếp xem còn cái gì ngon không."

Lần đầu tiên khách ở lại dùng cơm, Du Cẩn Lật đặc biệt vui vẻ, vui sướng đứng dậy xuống bếp, chuẩn bị lát nữa sẽ làm nhiều món một chút, dù sao hôm nay khách tới dùng cơm khá đông.

Du Cẩn Lật đi rồi, hơi lạnh trên người Giang Mặc Thịnh hoàn toàn ùa ra, nhắm thẳng mục tiêu vào bảy người trước mặt không chút khách khí, Tiểu Lật Tử nhà anh nấu ăn cho nhiều người như vậy không mệt sao?

Thật sự mấy người này một chút quan sát cũng không có, sau khi trở về tất cả thay nhau huấn luyện năm lần, Giang Mặc Thịnh yên lặng quyết định trong lòng.

Đáng thương cho bảy người vẫn không biết, chỉ ở lại Giang gia ăn một bữa cơm thôi mà huấn luyện đột nhiên biến thành năm lần.

Một bên khác, Du Cẩn Lật từ trên lầu đi xuống, trên mặt còn mang theo nụ cười rõ ràng.

"Tiểu Lật Tử có chuyện gì vui vậy con?" Kiều Mục Lam cười hỏi.

Khoảng thời gian gần đây bà hết sức vui vẻ, thương thế của con trai đáng lo nhất cũng khá lên rồi, sau cuộc họp báo quân bộ thì mặt yếu thế của Giang gia cũng được thay đổi, ít nhất không cần lo lắng về chuyện bầu cử rồi, bà cũng không cần bận rộn như trước đó nữa, cả người như trẻ lại mười tuổi.

"Mẹ, cấp dưới của A Thịnh ở lại dùng cơm, con xuống bếp xem nguyên liệu nấu ăn còn đủ không?" Du Cẩn Lật cười trả lời.

"Ừ, nếu không đủ cứ nhờ thím Lý đi mua một chút, con không cần cực quá đâu, để Trịnh bếp trưởng bọn họ giúp đỡ con làm, con đứng bên cạnh chỉ đạo là được." Kiều Mục Lam tỉ mỉ dặn dò.

Thành viên chiến đội Thần Thú đến bảy người, cộng thêm bà, con trai và Tiểu Lật Tử, tổng cộng có mười người ăn cơm, thế nên lượng đồ ăn cũng không nhỏ, bà không muốn con dâu bị mệt chết đâu.

"Dạ, con biết rồi mẹ." Du Cẩn Lật vui sướng đáp, sau đó đi thẳng xuống bếp.

Ba người Trịnh Bội Kỳ vốn đang chuẩn bị nguyên liệu làm cơm trưa, sau đó thấy Du Cẩn Lật đi vào, nhất thời cặp mắt sáng ngời kinh hỉ chào hỏi đối phương.

Ba người Trịnh Bội Kỳ hoàn toàn bị chinh phục bởi tài nấu nướng của Du Cẩn Lật, nghiễm nhiên xem Du Cẩn Lật như thiên lôi sai đâu đánh đó.

"Sao trưa nay Thiếu phu nhân lại vào bếp vậy? Ngài muốn live stream ạ?" Trịnh Bội Kỳ tò mò hỏi.

Phải biết, bình thường khi Du Cẩn Lật cần live stream vào buổi tối mới tiến vào bếp, buổi trưa với sáng sớm ít khi vào lắm.

Đương nhiên, Du Cẩn Lật rất thích nấu ăn, chỉ là Giang Mặc Thịnh với Kiều Mục Lam đều đau lòng cậu, nên trừ buổi tối phải live stream, những lúc khác đều không cho cậu vào bếp.

"Hôm nay không live stream, do cấp dưới của A Thịnh phải ở lại ăn cơm nên tôi tới xem coi có nguyên liệu gì có thể sử dụng." Du Cẩn Lật vừa nói vừa kiểm tra nguyên liệu trong phòng bếp, sau đó tính xem nên làm món gì.

Đối với thành viên chiến đội Thần Thú, ba người Trịnh Bội Kỳ cũng không xa lạ, nghe được bọn họ sẽ ở lại ăn cơm, ba người hết sức thuần thục dặn dò người hầu mang nguyên liệu nấu ăn nhiều chút lại đây.

"Thiếu phu nhân, bữa trưa hôm nay tính làm những món nào ạ?" Ba người Trịnh Bội Kỳ đi theo sau Du Cẩn Lật tựa như ba cái đuôi nhỏ.

Lúc Du Cẩn Lật làm cơm chưa bao giờ tránh đi ba người họ, có lúc còn chỉ dẫn bọnhọ, bởi vậy ba người cũng học được không ít món ăn.

"Hm... Để tui nghĩ xem, chúng ta có thể làm một phần cá quế chiên xù, tôm hấp dầu và dầu hầm măng... Món chính có thể làm bánh màn thầu với cơm." Du Cẩn Lật vừa nghĩ vừa nói, trên cơ bản tên những món này vừa xuất hiện ngay trong đầu đã trực tiếp được cậu nói ra.

May mắn mà trong khoảng thời gian này, những gia vị cần thiết hầu như đã được tìm ra hết, những món đã học trước đây cũng có thể làm rồi, vài nguyên liệu nấu ăn ở Trái Đất không có cũng có thể tìm thứ thay thế ở nơi này, Du Cẩn Lật rất hài lòng với điều này.

"Một vài món thường ngày tôi cũng có thể làm, Thiếu phu nhân, phần này giao cho tôi đi?" Trịnh Bội Kỳ chủ động xin ra trận, dù sao phu nhân đã hạ lệnh, không được để cho Thiếu phu nhân mệt.

"Bánh màn thầu với cơm cứ để tôi làm, Thiếu phu nhân hãy giao cho tôi." Triệu Phi cũng vội vàng biểu hiện.

Nếu hai vị bếp trưởng đều chủ động, Tiền Lại Đạc tự nhiên không chịu yếu thế.

Bởi vì cần làm tương đối nhiều món nên một mình Du Cẩn Lật cũng không chịu nổi, vui mừng khi có người chia sẻ công việc, liền vui sướng gật đầu đáp ứng.

Ba người Trịnh Bội Kỳ xắn tay áo, chuẩn bị biểu hiện thật tốt trước mặt Thiếu phu nhân, nói không chừng thiếu phu nhân vui vẻ sẽ chỉ đạo bọn họ món mới nữa nha.

Thật không biết đầu óc của thiếu phu nhân lớn lên thế nào, sao lại có thể nghĩ ra nhiều món ăn đa dạng độc đáo đến vậy, nếu để cho họ suy nghĩ thì chắc một món cũng không nghĩ ra được.

Quả nhiên Thiếu phu nhân chính là Thiếu phu nhân, không phải là người mà bọn họ có thể so được.

---

Chương 70 tác giả chia làm 2 phần ha. Vì dài quá nên lười xem lại, mọi người thấy chỗ nào có lỗi nhớ comment nhắc hén, cảm ơn nhìu.

Tới đây xem như chính thức up xong toàn bộ những chương đã đc edit trước khi ẩn do bão ha. Tiếp theo còn 5 chương nữa rồi tui xin phép drop truyện ở chương thứ 75, chờ editor khác có lòng muốn thầu bộ này từ chương 76 thôi.

Cảm ơn đã đồng hành cũng tui :^)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.