*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Bây giờ tôi đang rất thiếu tiền xài! Ông không thể trả giá với tôi như thế được!”
Đồng Kỳ Anh không khỏi chép miệng oán giận nói: “Hơn nữa ông rút nhiều tiên thưởng của tôi như còn ngại chưa đủ à?”
“Ông chủ nào cũng ngại kiếm được đủ tiền!”
Khóe miệng Phí Ngọc Nam cong lên.
Đồng Kỳ Anh vẫn không thỏa hiệp như cũ: “Ông ba tôi bảy, nếu ông không đồng ý, tôi không đấu giá nữa!”
“Được rồi, để đồ lại đi! Đợi lát nữa tôi tìm bộ phận kế hoạch sắp xếp hai món đồ này của cô rồi định giá! Trễ nhất là tối mai có thể tới phòng đấu giá rồi!”
Phí Ngọc Nam nhấc tay lên, năm ngón tay gõ liên tục lên bàn công tác.
Đồng Kỳ Anh lập tức đặt hai món đồ đó lên bàn, lúc đang định xoay người rời đi thì liếc thấy cái túi ngọc trai thủ công đó, lại quay ngược trở lại ôm cái túi ngọc trai thủ công đó vào lòng.
“Nếu ông bảo cái túi này không đáng mấy đồng thì tôi vẫn nên giữ lại tự mình dùng vậy!”
“Tùy cô.”
Phí Ngọc Nam phất tay.
Đồng Kỳ Anh ôm cái túi ngọc trai thủ công rời đi.
Cái túi xách đẹp như thể mà đấu giá thì tiếc quái Ừ, mình cứ giữa lại dùng đi! Đồng Kỳ Anh khẽ mỉm cười, đeo túi xách lên tay mình.
Lý Dạ Lạc mất tích một ngày một đêm...
Sau khi Lý Tư San tan tâm về đến nhà, nghe người gác cổng nói rằng hôm qua anh trai Lý Dạ Lạc đi suốt một đêm không về, mà ngày hôm nay cũng không thấy tung tích, bị dọa sợ đến mức trắng bệch cả mặt.
Khi cô ta vội quyết định tìm Phó Quân Tiêu trợ giúp thì bảo vệ bên ngoài hô to lên: “Người đâu! Cậu chủ đã về rồi!”
Lúc này Lý Tư San mới bước nhanh ra tới cửa chính, sau khi kiểm tra thấy Lý Dạ Lạc không mất một cọng lông nào thì để hai bảo vệ đưa vào, bảo bọn họ đặt anh trai Lý Dạ Lạc lên ghế sô pha trong phòng khách.
Bảo vệ vừa đặt Lý Dạ Lạc xuống vừa tóm lược lại tình hình gặp mặt bên ngoài với Lý Tư San: “Lúc chúng tôi đang tuần tra thì phát hiện trên bãi cỏ có một chiếc giày da, đi tới mới phát hiện cậu chủ đang nằm đó.
Cũng không biết cậu chủ nằm ở cửa nhà từ lúc nào? Hơn nữa trên người cậu chủ còn có mùi rượu.
“Được rồi, tôi biết rôi.
Mấy người đi xuống trước đi!”
Lý Tư San cau mày nói, sau đó nhanh chóng vỗ vỗ lên má Lý Dạ Lạc: “Anh ơi! Anh à? Anh! Anh mau tỉnh lại cho eml”
Có thể là do mặt Lý Dạ Lạc bị vỗ đến mức đau đớn, không nhịn được giơ tay lên gạt tay Lý Tư San ra, mê man lẩm bẩm nói: “Đừng quấy rầy tôi! Để tôi tiếp tục làm chuyện đó với...
Tạ Liên...
Tạ Liên àI”
“Tạ Liên ư?”
Lý Tư San hơi nghi ngờ, ngay sau đó đứng dậy, hai tay chống nạnh chất vấn: “Anh, anh lại chạy tới quán bar nào ăn chơi đàng điếm rồi tìm đàn bà hả?”
“Ôn muốn chết!”
Lý Dạ Lạc bắt đầu khoa tay múa chân.