Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 1095



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1095: Anh phủ nhận thích cô

“Đây mới là chỗ âm hiểm của con bé này! Bên ngoài càng biểu hiện bình thường thì bên trong càng không bình thường!” Ngữ khí Phó Hoằng Khôn trầm trọng.

Phó Diệc Phàm cười khẽ một tiếng, hóa giải bầu không khí nghiêm túc hiện tại: “Ông cố, không bằng hai ta đánh cược một lần?”

“Cược cái gì?”

“Cược cô gái Tần Sơ Hạ này đến cùng là vừa âm hiểm vừa phức tạp như ông nói, hay là vô cùng đơn giản giống như cháu nói”

“Cô ta là thành viên trong tổ chức kia thì làm sao có thể đơn giản được?” Phó Hoằng Khôn không tin nói.

Phó Diệc Phàm cười nói: “Cho dù cô ấy là một thành viên của tổ chức kia thì cô ấy cũng chỉ là một nhân viên ngoài biên chế thôi”

“Diệc Phàm, cháu có phải đã thích Tần Sơ Hạ rồi hay không?” Phó Hoằng Khôn nghiêm túc hỏi.

Phó Diệc Phàm lạnh nhạt hờ hững trả lời: “Cháu không thích cô ấy”

“Vậy cháu vẫn luôn giúp đỡ cô ta, bảo vệ cô ta thì sao?”

“Cháu hợp tác cùng cô ấy, là một người đầu tư, đầu tư vào.

hạng mục của cô ấy tương đối lớn, mà trong đầu từ đều có mạo hiểm, lỡ như làm ăn thua lỗ thì chí ít sẽ không khiến công ty thua thiệt, bị thua thiệt chính là tài sản cá nhân của cháu, không đến nỗi để liên lụy đến công ty. Còn nếu như kiếm lời, cháu có thể có được sự tán dương của ông. Còn về chuyện bảo vệ cô ấy, đó là bởi vì tư liệu ông cố điều tra về cô ấy có chỗ không đầy đủ. Thân thể Tần Sơ Hạ không tốt, cháu sợ ông ầm gây ảnh hưởng mạng người, đến lúc đó hậu quả khó mà lường được”

“Xét đến cùng cháu cũng là vì ông già này?” Phó Hoằng Khôn vẫn hoài nghi như cũ.

Phó Diệc Phàm “vâng” một tiếng, mỉm cười nói: “Từ nhỏ đến lớn ông cố còn thương cháu hơn cả bố mẹ, cháu nhất định cũng phải suy nghĩ cho ông rồi”

“Vậy tại sao cháu lại không nghe lời của ông ngoan ngoãn đi lĩnh chứng nhận kết hôn cùng Vân Thùy?”

“Ông vẫn luôn quấy rầy yêu cầu cô Tống thông đồng với ông, chắt trai của ông cũng không phải thằng ngốc, có thể không phản đối sao?”

“Vân Thùy thẳng thắn với cháu rồi?” Trong giọng nói của Phó Hoằng Khôn lộ ra chút chột dạ.

Phó Diệc Phàm cười nhạt: “Cô Tống không nhắc bất cứ điều gì với cháu hết, ngược lại là ông cố bây giờ đang có dấu hiệu chưa đánh đã khai”

“Ông..” Lúc này Phó Hoằng Khôn mới ý thức được mình bị chất trai lừa vào tròng: “Hay cho thẳng nhóc thối nhà cháu!”

“Tổng giám đốc Phó, làm phiền rồi. Máy bay sắp cất cánh, phiền anh để điện thoại di động về chế độ máy bay” Lúc này tiếp viên hàng không vừa rồi chủ động đi đến nói với Phó Diệc Phàm.

Phó Diệc Phàm nhìn cô tiếp viên hàng không này một cái, tiếp đo.

nói với ông cố Phó Hoäng Khôn: “Ông cố, máy bay của cháu sắp cất cánh rồi, ông cúp điện thoại trước đi”

“Chờ cháu trở về ông lại tìm cháu tính sổ” Phó Hoằng Khôn nói xong thì cúp điện thoại luôn.

Thế nhưng rất rõ ràng, sự tức giận của Phó Hoăng Khôn cũng tiêu đi rất nhiều.

Phó Diệc Phàm cúp điện thoại, lúc trở về trong khoang máy bay độc lập thì thấy Tần Sơ Hạ đeo găng tay dùng một lần, đang ngồi ở phía trước chiếc bàn dài cầm lát bánh mì nướng làm thành sandwich.

Nhìn thấy anh đi tới, cô cầm dao ăn chia đôi cái bánh thành hình tam giác rồi chia phần bánh trong tay cho anh.

“Nếm thử bánh tôi làm đi!” Tần Sơ Hạ mỉm cười nói.

Phó Diệc Phàm ngồi xuống trước bàn ăn, đeo găng tay lên tiếp nhận sandwich cô đưa tới rồi cắn một miếng.

Trong lòng Tần Sơ Hạ tràn đầy mong đợi mà nhìn anh, hỏi: “Thế nào? Ăn ngon chứ?”

“Hương vị không tệ, không giống lắm với những thứ bình thường tôi hay ăn”

“Đó là tất nhiên rồi, bình thường anh đều ăn salad hay mứt quả các loại, cái này tôi làm chính là bơ lạc, hương vị tất nhiên là không tồi” Tần Sơ Hạ có chút đắc ý nho nhỏ nói, lông mày cong cong, vừa vui tươi vừa đáng yêu.

Phó Diệc Phàm nhìn nụ cười trên mặt Tần Sơ Hạ, bên môi nở một nụ cười, rất nhẹ rất nhạt, khiến người khác không dễ dàng phát hiện.

Tần Sơ Hạ phối bơ lạc, thịt ba rọi và phô mai vào sandwich tự làm rồi ngồi ăn, tướng ăn của cô rất tự nhiên, không tận lực giả vờ tao nhã, cũng không tận lực ăn như hổ đói.

Ở trước mặt anh cô biểu lộ rất tự tại, không hề bị gò bó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.