Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 1098



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1098: Những chuyện đó đều là hiểu lầm

Tần Sơ Hạ đi theo Nhan Huệ Phương lên gian phòng ở trên lầu để cất hành lý.

Sau khi ra ngoài, cô đi đến bên cạnh tay vịn cầu thang thì thấy trong phòng khách dưới lầu, Phó Diệc Phàm đang đứng trước bàn hội nghị, cùng nhau thảo luận vấn đề công việc với mấy nhân viên kia.

Anh cầm bút máy trong tay viết vài chữ trên văn kiện, vừa làm động tác tay vừa phân tích trọng điểm cho người tham dự ở bên cạnh.

Từ lúc xuống máy bay đến bây giờ, anh tựa hồ chưa được nghỉ ngơi chút nào mà đã phải vùi đầu vào công việc ngay lập tức.

Lúc ở trên máy bay, cô ăn sáng xong thì đi ngủ, còn anh thì lại đọc sách.

Sau khi tỉnh ngủ cô rảnh rỗi nhàm chán thì cầm máy tính bảng xem phim, anh vẫn đang đọc sách.

Cùng nhau ăn cơm trưa xong, lúc cô nghỉ trưa thì chiếm lấy cái giường đơn mềm mại, anh vẫn còn đang đọc sách.

Hơn nữa sách anh đọc không phải loại sách nào khác mà chính là những quyển sách có liên quan đến tài chính đầu tư.

Kỳ thực lúc mới quen biết cô đã nhìn ra được, anh không phải là một cậu chủ ăn không ngồi rồi chỉ biết ăn chơi đàng điếm.

Anh vẫn luôn rất chân thành, rất cố gắng học tập một lĩnh vực mà bản thân anh không hề am hiểu.

Nhan Huệ Phương đi đến bên cạnh Tần Sơ Hạ, ánh mắt cũng rơi vào trên người Phó Diệc Phàm, không khỏi nhỏ giọng cảm khái nói: “Đời trước cơ trưởng Tống nhất định đã cứu vớt cả hệ ngân hà nên đời này.

mới có phúc được gả cho tổng giám đốc Phó. Mấy ông chủ trước của tôi không có ai có nhân phẩm tốt như tổng giám đốc Phó cả”

“Mấy ông chủ trước đây của cô thế nào?”

“Cô biết đấy, cuộc sống của những thư ký như chúng tôi khó tránh khỏi phải đi lại gần với ông chủ. Có vài ông chủ đã có gia đình, nhưng mà gặp được người có dung mạo xinh đẹp đều sẽ làm những chuyện mập mờ. Có những lúc quá phận còn động tay động chân nữa. Thế nhưng tổng giám đốc Phó lại chưa từng có hành động như v.

Tần Sơ Hạ nhìn Phó Diệc Phàm, cả khuôn mặt đều là ý cười: “Ừm, anh ấy đúng là một người đàn ông rất có giáo dưỡng”

Điểm ấy cô biểu thị hoàn toàn đồng ý!

Phó Diệc Phàm không chỉ có giáo dưỡng, mà hơn nữa còn là một người đàn ông có thể khiến cho mọi cô gái tràn đầy cảm giác an toàn.

Dù sao ở bên cạnh người đàn ông Phó Diệc Phàm này thì sẽ không có một chút cảm giác cô đơn hay sợ hãi nào.

“Cho nên rất nhiều nữ nhân viên trong công ty đều ngưỡng mộ cơ trưởng Tống có thể gả cho một người đàn ông tốt” Dáng vẻ của Nhan Huệ Phương chính là ngưỡng mộ không thôi.

“Chuyện hai người bọn họ muốn kết hôn đã thông báo ở bên trong công ty các cô rồi sao?” Tần Sơ Hạ tò mò nhìn về phía Nhan Huệ Phương.

Nhan Huệ Phương khế lắc đầu nói: “Thông báo thì không có, chỉ là tin tức bát quái giữa đồng nghiệp chúng tôi truyền ra mà thôi. Chúng tôi đều cảm thấy hai người họ rất xứng đôi “Ừm, trai tài gái sắc” Tần Sơ Hạ rất tán đồng gật đầu.

Nhan Huệ Phương nhìn về phía Tần Sơ Hạ, chợt nhớ tới gì đó, thế là có hơi nhịn không được hỏi: “Kỳ thực trong công ty còn từng có lời ra tiếng vào một vài chuyện liên quan đến cô”

“Tôi sao?” Tần Sơ Hạ bỗng nhiên kinh ngạc hỏi.

Nhan Huệ Phương gật nhẹ đầu, nói tiếp: “Các cô ấy nói cô câu dẫn tổng giám đốc Phó, châm ngòi ly gián quan hệ của tổng giám đốc Phó và cơ trưởng Tống, phá hoại tình cảm của tổng giám đốc Phó và cơ trưởng Tống”

“Đó đều là hiểu lầm! Thật sự là hiểu lầm!” Tần Sơ Hạ nghe xong thì cười gượng.

Lúc nào thì cô câu dẫn Phó Diệc Phàm?

Tần Sơ Hạ hiếu kỳ hỏi: “Chẳng qua cái gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.