Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 1133



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1133: Anh không chăm sóc tốt cho cô ấy

Nhìn thấy Viêm Ái Linh vui vẻ chạy đến, Lãnh Diệc Phàm mới từ từ nới lỏng bàn tay.

Mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay chảy ra đầu ngón tay, lặng lẽ rơi trên thảm.

Anh không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu.

“Lãnh Diệc Phàm, bọn em vẫn luôn đợi anh đấy!”

Viêm Ái Linh nhìn Lãnh Diệc Phàm đầy hy vọng với đôi mắt to tròn như chuông đồng.

Hiện tại cô ta nói tiếng Hoa Nam tương đối trôi chảy, nếu không nghe kỹ sẽ không thể nhận ra giọng của cô ta.

Có thể thấy trong khoảng thời gian này, cô ta đã nỗ lực rất nhiều để che giấu thân phận của mình.

“Đúng vậy, anh Lãnh, cuối cùng anh cũng về rồi!” Cùng với những người bước ra từ đằng sau tấm vách, còn có Minh Tư Thành.

Lãnh Diệc Phàm nhìn thấy họ, không khỏi cau mày, cố gắng lên tiếng hỏi: “Làm sao mấy đứa vào được?”

“Xử lý khóa thông minh của khách sạn đối với em dễ như ăn kẹo!”

Minh Tư Thành cười tJoe toét.

Lãnh Diệc Phàm nhíu mày quát mắng: “Tưởng đây là cái chợ àI”

Lúc này, Bùi Hạ Sênh khoanh hai tay trước ngực, cũng bước đến, bênh vực cho Minh Tư Thành và Viêm Ái Linh: “Bọn em đến đây còn không phải là vì anh không chịu giúp Tiểu Bất Nhiễm sao! Em nói cho anh nghe nhé cậu chủ nhà họ Lãnh, bọn em trăm đắng nghìn cay đuổi theo anh, suốt từ thành phố Thuận Canh cho đến tận bên Anh Quốc, giúp đỡ Tiểu Bất Nhiễm!

Ban đầu bọn họ được biết rằng Lãnh Diệc Phàm đã ra nước ngoài rồi, liền định đợi đến khi anh ấy quay về nước sẽ đi tìm anh ấy.

Nhưng Viêm Ái Linh nói rằng cô ta không thể đợi thêm nữa, vì nếu còn tiếp tục chờ đợi, anh trai cô ta sẽ chết.

Vì liên quan đến chuyện tính mạng con người, lại rơi vào đường.

cùng, nên bọn họ chỉ đành làm giả thân phận cho Viêm Ái Linh, đưa cô †a ra nước ngoài, cùng nhau đi tìm Lãnh Diệc Phàm.

Bùi Hạ Sênh vô cùng đồng cảm cho hoàn cảnh của Viêm Ái Linh.

Đường đường là một nàng công chúa của Viêm Phù, lại rơi vào hoàn cảnh này, chẳng phải vô cùng đáng thương sao?

Viêm Ái Linh bước tới gần Lãnh Diệc Phàm, tâm trạng có chút kích động, dùng tiếng Viêm Phù điên cuồng hét lớn: “Lãnh Diệc Phàm, anh trai em bị người ta sát hại, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!

Anh và anh trai em là bạn đồng sinh cộng tử, lẽ nào anh không thấy đau lòng sao?

Anh không phải là một quân nhân sao?

Chẳng phải quân nhân là một người trọng tình trọng nghĩa sao?

Người phụ nữ đang kiểm soát Viêm Phù bây giờ là một kẻ giả mạo!

Anh trai em có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào!

Em không thể cứ ngồi im chờ đợi như thế này được nữa, em cầu xin anh, hãy cho em mượn quân lực của bố anh, có được không?

Nếu cuộc chiến thành công, em cam đoan, sau này Viêm Phù sẽ đền đáp nhà họ Lãnh thỏa đáng!”

Viêm Ái Linh nhìn Lãnh Diệc Phàm với đôi mắt ngấn lệ, khổ sở van nài anh ấy ra tay giúp đỡ.

Gương mặt Lãnh Diệc Phàm vô cảm, nhìn Viêm Ái Linh rồi cất giọng nói lạnh lùng: “Tốt nhất em đừng làm gì cả, như vậy sẽ an toàn hơn là em nhúng tay vào chuyện này”

“Tại sao lần nào anh cũng phải tàn nhẫn vô tâm như v. Viêm Ái Linh nghe thấy vậy, liền bi phân bước đến trước mặt Lãnh Diệc Phàm, cô ta tức giận túm lấy vạt áo của anh, không ngừng đấm vào lông ngực của anh.

“Lần nào anh cũng nói vậy! Chỉ cần nói được dăm ba câu là muốn đuổi em đi, không thì lại trốn tránh không muốn gặp em, lạnh lùng từ chối tất cả những yêu cầu của em!

Chẳng phải anh cũng có em gái sao?

Khi em gái anh bỏ đi, trái tim anh hẳn cũng rất đau, đúng không?

Vậy hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, em chỉ còn có một mình người anh trai này thôi!

Cả phụ hoàng và mẫu hậu đều rời bỏ em!

Tất cả mọi người đều đã bỏ đi!

Em chỉ còn có một người anh trai này thôi…

Em không còn nhà, cũng mất cả đất nước!

Tại sao anh lại tàn nhẫn với em như vậy?

Em chỉ cầu xin anh hãy giúp em thôi…

Làm ơn hãy giúp em…”

Viêm Ái Linh bật khóc, những đau đớn bấy lâu nay tích tụ lại , khi cảm xúc bộc phát, tất cả tan thành nắm đấm, hết nắm đấm này đến nắm đấm khác, bất lực đáng vào lồng ngực Lãnh Diệc Phàm.

“Công chúa điện hạ, xin cô đừng tùy hứng như vậy nữa!” Lãnh Diệc Phàm để mặc Viêm Ái Linh khóc lóc om sòm với mình, anh cố gắng chịu đựng nỗi đau đang lan ra ở vết thương, đứng thẳng tại chỗ, lạnh lùng quát lớn.

Viêm Ái Linh túm lấy áo anh, đặt trán cô lên ngực anh, gào khóc thảm thiết: “Từ trước đến giờ anh chỉ biết trách mắng em là tùy hứng, nhưng lại chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của em! Lãnh Diệc Phàm, trái tim anh rốt cuộc là băng hay là tuyết? Tại sao anh có thể lạnh lùng đến như vậy? Tại sao anh có thể vô tình đến thế? Tại sao cơ chứ?”

Minh Tư Thành và Bùi Hạ Sênh đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu hai người bọn họ đang nói gì.

Đúng lúc này, Lãnh Diệc Phàm cảm thấy không còn nghe rõ những lời Viêm Ái Linh nói nữa, hai tai anh ù đi.

mắt trên khóe mắt Viêm Ái Linh: “Sao em lại ngốc nghếch thế?”

“Cái gì?” Viêm Ái Linh ngẩn ngơ hỏi.

Người đàn ông này bị làm sao vậy?

“Trên thế gian này… vốn dĩ… không có thiên thần nào bảo vệ em, chỉ có…” Lãnh Diệc Phàm khó nhọc nói.

Viêm Ái Linh chẳng hiểu anh ấy đang nói gì, buồn bực hỏi lại: “Chỉ có cái gì?”

Một giây tiếp theo, tay Lãnh Diệc Phàm rời khỏi khóe mắt cô, cả người ngã xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.