Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 142: Đi đăng kí kết hôn



Mỗi lần đến nhà mẹ đẻ, Bà Lãnh đều giục Phó Quân Tiêu và Tô Hoài Lan lấy giấy đăng ký kết hôn, rồi đó sớm sinh cho bà một đứa cháu trai mập mạp.

Khi cứ nhắc đến Tô Hoài Lan, Phó Quân Tiêu đều vô cùng tức giận, nhưng chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Bà Lãnh nắm lấy tay Phó Quân Tiêu xúc động nói: “ Lần đầu tiên nhìn thấy Hoài Lan, mẹ đã cảm thấy Hoài Lan chính là đứa bé mà mẹ đỡ đầu đã đỡ đó vậy. Đúng rôi, Quân Tiêu, con còn nhớ đứa trẻ mà mẹ đỡ đầu đỡ cho không? Vào ngày đứa bé được sinh ra, con đã ôm và hôn nó, còn nói con muốn con bé ấy sau này trở thành vợ của con.”

“Con không nhớ nữa”. Phó Quân Tiêu thản nhiên đáp, sau đó nói: “Mẹ cảm thấy Tô Hoài Lan giống con của mẹ đỡ đầu, Diêu Bích Nhiên càng giống hơn sao?

Tô Hoài Lan đã phẫu thuật thẩm mỹ giống như Diêu Bích Na, mặc dù Bà Lãnh không biết chuyện này nhưng trong lòng Phó Quân Tiêu đã biết rõ mồn một.

”Diêu Bích Na sao có thể so sánh với Hoài Lan nhà mình! Hoài Lan đẹp là thế! Mẹ không biết em trai con Phó Quân Bác bị điên hay sao. Đến chuyện quan trọng như chuyện kết hôn cũng không nói cho ông nội biết một tiếng, mà lại đăng ký kết hôn với một con bé lai lịch không rõ ràng!” Bà Lãnh giận dữ mắng.

Phó Quân Tiêu nói đỡ cho Phó Quân Bác: “Mẹ à, Phó Quân Bác có tính toán nó.”

“Cũng đúng! Thôi không nói về Phó Quân Bác nữa! Kể cho mẹ nghe chuyện của mẹ đỡ đầu con đi! Hôm nào, có thời gian hẹn gặp mẹ đỡ đầu con, để mẹ đỡ đầu từ nước ngoài trở về, gặp Hoài Lan. Haizz, Thực ra mẹ đỡ đầu của con cũng là một người phụ nữ đáng thương.” Bà Lãnh chợt thở dài.

Phó Quân Tiêu an ủi nói: “Mẹ đừng quá buồn. Như vậy không tốt cho sức khỏe.”

“Cũng phải. Chỉ là đáng tiếc… Nếu đứa bé không bị kẻ xấu bắt đi, gia đình mẹ đỡ đầu của con có thể không phải ra nước ngoài, nói không chừng, con và đứa bé đó có thể trở thành thanh mai trúc mã.” Bà Lãnh vừa nói vừa khóc.

Tuy năm đó, đứa trẻ bị kẻ xấu bắt cóc không phải là con của mình, nhưng nhìn cô bạn thân như chị em ruột của mình khóc đến mức thắt ruột thắt gan, suýt nữa là bị đưa vào trại tâm thần, khiến người bạn thân như bà ta cũng suy sụp.

Phó Quân Tiêu biết rằng mẹ anh luôn mong muốn có một cô con gái, nhưng tiếc rằng không có cơ hội.

“Quân Tiêu, con nhất định phải đối xử tốt với Hoài Lan đấy.” Bà Lãnh khuyên nhủ

Phó Quân Tiêu trả lời lấy lệ: “Mẹ nghỉ ngơi đi, con về sân trước đây.”

“Ừ.” Bà Lãnh gật đầu

Sau khi Phó Quân Tiêu rời đi, anh vừa bước về sân đằng trước, vừa bước vào cổng liền nhìn thấy trong tay Đồng Kỳ Anh một cái thùng gỗ, đúng lúc đang tưới cây trong sân.

Phó Quân Tiêu mơ hồ nhớ tới những cây cỏ này vốn đã héo khô từ rất lâu rồi, mà bây giờ chúng đang xanh tươi như vậy.

“Muộn vậy, em còn chưa đi nghỉ à?” Phó Quân Tiêu lạnh lùng hỏi.

Khi Đồng Kỳ Anh nghe thấy giọng nói của anh, cô nghiêng người ngước mắt lên, hai ánh mắt chạm nhau.

“Anh cả, chào buổi tối.” Đồng Kỳ Anh nở nụ cười tươi chào hỏi.

Có vẻ như sau khoảng thời gian qua, cô đã thực sự coi anh như anh trai của mình.

So với trước đây, anh sẽ cưỡng cô mỗi khi nhìn thấy cô, thậm chí còn muốn đè cô xuống dưới thân mình mà vuốt ve. Bây giờ, anh ấy đã thận trọng hơn rất nhiều rồi.

Chính xác hơn, sau khi biết chuyện cô ấy sẽ trở thành em dâu của anh ấy, anh đã không bao giờ để ý đến cô nữa.

Khi Phó Quân Tiêu lịch sự gật đầu, quay người đi vào nhà, giọng nói của Đồng Kỳ Anh vang lên khiến anh dừng lại.

“Anh cả, đợi đã!”

Cách gọi của Đồng Kỳ Anh, thân mật đến mức như trong mơ vậy.

Phó Quân Tiêu vui vẻ quay lại, nhìn thấy Đồng Kỳ Anh bưng một chậu xương rồng đi về phía mình, cô đưa cây xương rồng trong tay cho anh.

“Anh ơi, cây xương rồng ban đêm có thể hấp thu khí cacbonic và thải ra khí oxy. Nó giúp ngủ ngon hơn. Anh có thể lấy chậu cây này đặt trong nhà ạ!” Đồng Kỳ Anh cười.

Phó Quân Tiêu một tay cầm lấy lọ hoa xương rồng mà Đồng Kỳ Anh đưa, cố ý che giấu tình cảm của mình với cô, mím môi, đáp lại: “Cảm ơn.”

Đồng Kỳ Anh thu tay lại vẫy tay với Phó Quân Tiêu rồi quay người bước vào nhà.

Trên thực tế, cô ấy không chỉ tặng Phó Quân Tiêu. mà cô ấy còn tặng cây xương rồng cho nhà Tô Hoài Lan. Còn có bà Lãnh và ông cụ Phó. Chỉ là, trong nhà bà Lãnh và ông cụ Phó, có hoa “trường thọ” cũng hỗ trợ cho việc ngủ ngon.

Phó Quân Tiêu nhìn theo bóng lưng Đông Kỳ Anh rời đi, sau đó nhìn chậu xương rồng trong tay, tuy cảm thấy khó chịu, nhưng đồng thời cũng rất hài lòng và ghen tị với Phó Quân Bác.

Nếu một ngày nào đó, Phó Quân Bác thật sự muốn làm chủ tập đoàn, như lời của ông nội nói, vậy thì Quân Bác có thể nhường Kỳ Anh cho anh không?

Buổi tối, khi đang ở nhà riêng, Đồng Kỳ Anh đang xem lại bài tập về nhà như mọi khi, Tô Mẫn Tuyết đang chăm sóc da mặt, còn Phó Quân Tiêu đang đọc một cuốn sách về quản lý cấp cao của công ty mà ông nội giao cho anh.

Lúc Đồng Kỳ Anh đang ôn bài, điện thoại di động của cô chợt vang lên, nhạc chuông không phải là nhạc chuông độc quyền của Phó Quân Bác, điều này khiến cô có chút thất vọng.

Tuy nhiên, cô vẫn nhấc máy, xem qua dãy số, sau đó nhấc máy: “Này, em chồng.”

Đã một tháng kể từ khi rời khỏi nhà họ Lương, nhưng Đồng Kỳ Anh vẫn không thay đổi được tên của Đường Vãn Kiều, bạn gái của anh trai Nặc Lâm Dương.

“Kỳ Anh à, anh trai em… Chị không tìm được anh ý…” Đường Vãn Kiều khóc và kể lại cho Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh sửng sốt, vội vàng hỏi: “ Đã xảy ra chuyện gì? “

“Chị không biết! Chị chỉ biết, lần này anh ấy chẳng phải về quê với em à! Sau khi anh về với em xong thì thực chất là về nhà chị. Nhưng mấy ngày gần đây lại không thấy quay lai, mà lại về quê. Hôm đó chẳng phải hỏi em, anh em có về quê nữa không. Bây giờ đã hơn tháng rồi. Anh em vẫn chưa quay lại, gọi điện thoại thì không bắt máy, liền gọi cho công ty anh ấy làm việc hỏi, chỉ biết anh ý xin nghỉ dài hạn. Chị… Chị lo quá, không biết phải làm thế nào… Hu hu,” Đường Vãn Kiều vừa nói vừa khóc lớn.

Đồng Kỳ Anh lập tức cảm thấy lo lắng cho anh trai Nặc Lâm Dương, vội vàng nói: “Chị dâu, chị đừng khóc nữa, hay là thế này, em đưa cho chị địa chỉ ở quê nhà em, chị qua đấy tìm trước, xem sao.“

“Kỳ Anh, em đi với chị được không? Tối nay thế nào? Chị đã chịu đừng một tháng nay rồi, chị không muốn tiếp tục chịu thêm một giây một phút nào nữa! Chị muốn đi tìm anh trai của em! Kỳ Anh, làm ơn đi mà!” Đường Vãn Kiều van xin

Đồng Kỳ Anh mềm lòng trước lời van xin, khóc lóc của Đường Vãn Kiều đến mức không thể chịu đựng được nên đã đồng ý.

Đường Vãn Kiều nhẹ lòng và ngừng khóc.

Sau khi Đồng Kỳ Anh cúp máy, cô ấy đã gọi điện cho Phó Quân Bác.

Lúc này Phó Quân Bác đang ngồi làm việc trong phòng để bắt kịp bản vẽ thiết kế dự án Cục máy bay quân sự thành phố Viễn Đông, trong thời gian này, anh và Lý Tư San đã làm thêm giờ cho dự án này.

Vì vậy, cuộc gọi của Đồng Kỳ Anh đến không đúng lúc.

“Quân Bác, anh có thể dành thời gian để đi cùng em và chị dâu Đường Vãn Kiều về quê của e vào tối nay. Anh trai em… có chuyện xảy ra với anh ý. Anh ý đã mất tích một tháng nay…” Đồng Kỳ Anh cảm thấy rất áy náy khi nói ra, nhưng trước mặt Quân Bác, cô cố gắng bình tĩnh, nói chậm rãi, dịu dàng hơn một chút mà nói ra.

Nhưng bất chấp điều đó, Phó Quân Bác vẫn cau mày hỏi ngược lại: “ Em định làm gì? Gia đình họ Lương đã không còn liên quan gì đến em? Nặc Lâm Dương đó cũng không phải là anh ruột của em. Hơn nữa, Đường Vãn Kiều là loại phụ nữ gì, em còn không biết à? Nếu không có anh trai của em, cô ấy sẽ đi tìm một người khác. Tại sao em lại phải đi cùng cô ấy về quê và gây thêm rắc rối?”

“Chị ấy không biết quê của anh trai em là chuyện bình thường. Dù sao thì người đàn ông cũng không muốn người phụ nữ biết mình sinh ra có thân phận thấp kém và cố tình che giấu điều đó! Nhưng anh ý thật lòng với chị dâu, chị dâu cũng rất yêu thương anh ý. Anh em xảy ra chuyện, chí ý sao có thể không lo lắng cho được? Đồng Kỳ Anh không hài lòng với những gì mà Phó Quân Bác nói ra.

Dù bây giờ gia đình Lương không có bất kì quan hệ huyết thống nào với cô ấy, ngoài sự nghiêm khắc của bà Nặc với cô ra, thì bố Nặc đã làm việc rất chăm chỉ để nuôi cô trưởng thành. Đó không phải một người cha thực sự hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.