Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 162: Tỏ tình với anh cả



“Không, không có!” Đồng Kỳ Anh cười ngượng ngùng.

“Không sao mà! Em không cần giấu giấu diếm diếm làm gì. Chị là người từng trải, nên nếu em có khúc mắc gì về chuyện tình cảm, thì có thể hỏi chị.” Tề Như Vân đi tới trước mặt Đồng Kỳ Anh, giơ tay ra vỗ vai an ủi Đồng Kỳ Anh.

Người ngoài cuộc thật sự không thể giải quyết được khúc mắc trong chuyện tình cảm của cô.

Bởi vì Đồng Kỳ Anh đang ở bên ngoài, cho nên Phó Quân Bác không thừa nhận mối quan hệ giữa cô và anh ấy.

Nhưng đây chỉ mới là thời gian nghỉ ngơi vào buổi trưa, ngay khi Đồng Kỳ Anh trở lại bàn làm việc, trong phòng làm việc đã có những đồng nghiệp nữ cô có quen biết lẫn không quen biết, lần lần lượt lượt đi về phía cô và đưa quà cho cô, nhờ cô sẽ thay họ chuyển tới cho anh trai Phó Quân Tiêu của cô.

Có người tặng bút, có người làm điểm tâm tình yêu, có người tặng hộp xì gà, vân vân…

Nhìn những món quà rẻ tiền này, Đồng Kỳ Anh hơi cau mày.

Cô đã nói với các cô ấy rằng anh cả đã có vợ chưa cưới, vậy mà họ vẫn… không chịu bỏ cuộc!

Hơn nữa, anh cả nhất định sẽ coi thường những món quá này!

Đồng Kỳ Anh muốn từ chối, nhưng họ không cho cô cơ hội từ chối giúp họ chuyển quà tặng cho anh cả.

Chẳng còn cách nào khác, Đồng Kỳ Anh đành ôm đống quà này một mình đi lên văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.

Nửa tiếng trước khi bắt đầu giờ làm việc buổi chiều, sau khi Đồng Kỳ Anh đi thang máy lên tầng cao nhất, cô vừa bước ra khỏi thang máy nhân viên thì bất thình lình gặp Phó Quân Tiêu đang chuẩn bị vào thang máy dành riêng cho VIP.

“Anh cả.” Đồng Kỳ Anh vội vàng gọi.

Phó Quân Tiêu nhìn thấy trên tay cô cầm theo rất nhiều túi lớn túi nhỏ, trong ngực còn ôm một mớ hộp nhỏ hộp lớn, anh vội vàng đưa tay đỡ lấy những món đồ trong tay cho cô.

“Em đi mua sắm à? Sao lại có nhiều đồ như vậy?” Phó Quân Tiêu tự nhiên hỏi.

Đồng Kỳ Anh cười thẹn thùng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Phó Quân Tiêu, lúng túng trả lời: “Mấy món đồ này không phải là do em mua, mà là có một vài đồng nghiệp nữ mà em có quen biết, cũng như có mấy người mà em không quen biết, nhờ em gửi… Bọn họ có vẻ là đối với anh…”

Đây rõ ràng là chuyện chỉ xảy ra ở thời sinh viên, nhưng không ngờ vẫn có thể gặp phải ở chốn công sở.

Ôi chao…

Thật là quá ngây thơ mà!

“Em nghĩ anh sẽ trân trọng những món đồ này sao?” Gương mặt của Phó Quân Tiêu lập tức trở nên lạnh lùng, anh đặt hộp quà vừa cầm lên dúi lại vào tay Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh đương nhiên biết anh cả của cô không thích, nhưng những món quà này dù sao cũng là của những người phụ nữ mến mộ anh tặng cho anh, cho nên cô quyết định mang đến gửi cho anh.

“Anh cả à, em để mấy thứ này ở đâu đây?” Đồng Kỳ Anh hơi mím đôi môi đỏ hồng, gương mặt lộ vẻ khổ sở.

So với nhóm người hai mươi, ba mươi tuổi đã làm việc lâu năm ở đây, Đồng Kỳ Anh là một cô gái trẻ trung non nớt chưa trải sự đời, vẫn cần phải xéo xắt hơn nhiều nữa.

Nếu anh cả không chịu nhận và cô phải mang về toàn bộ y nguyên như vậy, thì bọn họ nhất định sẽ không buông tha cho cô.

Nhìn thấy vẻ mặt không biết phải làm sao của cô, Phó Quân Tiêu nói với trợ lý riêng Trịnh Minh Hâm đang đứng đợi ở bên cạnh rằng: “Minh Hâm, anh gửi những thứ này cho phòng hậu cần, sau đó nói trưởng phòng hậu cần phát thông báo, yêu cầu những nhân viên đã tặng món quà này tự mình đến lãnh về, hơn nữa lần sau không được để xảy ra chuyện giống như vậy nữa.”

“Vâng!” Trịnh Minh Hâm gật đầu, lập tức đi tới cầm lấy tất cả những món đồ ở trong tay của Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh liếc nhìn Phó Quân Tiêu với vẻ mặt có lỗi, nhìn thấy Trịnh Minh Hâm đã mang những món quà đó vào thang máy, lúc cô định đi theo phía sau vào thang máy để rời đi, thì Phó Quân Tiêu đột nhiên giơ tay ra và nắm lấy tay cô.

“Kỳ Anh…” Phó Quân Tiêu nhỏ giọng và thầm thì với Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh quay người sang một bên, theo bàn tay to của Phó Quân Tiêu đang nắm chặt cổ tay cô mà ngước nhìn lên, mãi đến khi cô bắt gặp được đôi mắt đen sâu thẳm của anh.

“Anh vẫn chưa ăn trưa, em nấu cho anh ăn đi.” Phó Quân Tiêu nói tiếp.

Đồng Kỳ Anh ngạc nhiên trợn to hai mắt, cô còn chưa kịp từ chối thì đã bị Phó Quân Tiêu kéo vào văn phòng tổng giám đốc của anh.

“Anh cả à, em chỉ còn nửa tiếng nữa là phải vào làm rồi, anh chưa ăn trưa thì có thể nhờ người trợ lý đặt thức ăn ở bên ngoài cho anh mà.” Đồng Kỳ Anh mồm méo xẹo, vẻ mặt không hài lòng.

Cô cũng không phải là bảo mẫu của anh, vậy tại sao cô phải nấu ăn cho anh chứ!

“Anh không quen ăn thức ăn bên ngoài.” Giọng nói của Phó Quân Tiêu rất lạnh lùng, nhưng mà lại có ý không chịu nhân nhượng.

Đồng Kỳ Anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền cười toe toét: “Anh cả à, chi bằng anh gọi thím Lưu đi. Để bà ấy…”

“Trong phòng làm việc của anh có đầy đủ tất cả mọi thứ, sao phải phiền bảo mẫu Lưu vất vả đến tận đây nấu cho anh chứ. Vả lại anh muốn ăn đồ mới nấu!” Phó Quân Tiêu khẽ cau mày, bàn tay to lớn càng siết chặt cổ tay Đồng Kỳ Anh, khuôn mặt tuấn tú của anh đột nhiên trở nên nghiêm nghị.

“Anh cả à, nếu không thì anh bảo trợ lý của anh mời đầu bếp khách sạn qua đây làm một bữa cơm cho anh đi!” Đồng Kỳ Anh gượng cười và nói.

Cô đã hứa với Quân Bác là không nấu ăn cho anh cả.

Đôi mắt của Phó Quân Tiêu hơi chùng xuống, im lặng không nói gì, nhưng vẫn không chịu buông tay cô ta.

Anh chỉ muốn ăn những món do cô nấu, mà tại sao lại khó như vậy?

“Vậy rốt cuộc em có làm hay không?” Phó Quân Tiêu lạnh lùng hỏi.

Đồng Kỳ Anh cau mày lại và mím chặt môi, cô trả lời anh với thái độ kiên quyết: “Không làm!”

“Em chỉ là em gái của anh mà thôi!” Phó Quân Tiêu nhấn mạnh lại một lần nữa, gương mặt lạnh lùng và cứng rắn, nhưng mà cùng lúc đó, trái tim anh lại đang nhói lên vì những lời nói này.

Anh chỉ cảm thấy trái tim mình lúc này như bị thứ gì đó đâm vào, đau đến mức không nói nên lời.

“Anh không chịu buông tay em ra thì em làm thế nào để nấu ăn cho anh đây?” Sự cứng rắn của Phó Quân Tiêu khiến Đồng Kỳ Anh run sợ và cô không còn cách nào khác đành phải chịu thua anh.

Phó Quân Tiêu bẩm sinh đã luôn là kẻ có tính cách cực kỳ ngang ngược và độc tài, từng lời nói và hành động của anh đều mạnh mẽ lao ra như ngọn lửa cuồn cuộn.

Đồng Kỳ Anh cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé khi ở trước mặt anh, thậm chí khiêm tốn đến mức nhỏ nhặt không đáng kể.

Suy nghĩ của cô hoàn toàn không quan trọng, chỉ có cậu cả Phó này mới là quan trọng nhất.

Vì vậy, thật sự rất khó phục vụ cậu cả Phó này!

Thấy cô đã đồng ý, khóe miệng của Phó Quân Tiêu khẽ nhếch lên, trông giống như đang cười mà không phải là cười, anh buông lỏng cổ tay của cô ra.

Trong lòng Đồng Kỳ Anh buồn bực và khẽ thở dài, sau khi liếc nhìn Phó Quân Tiêu một cái thì cô một mình bước vào văn phòng tổng giám đốc của anh.

Phó Quân Tiêu đi theo sau Đồng Kỳ Anh, nhìn bóng lưng mềm mại và khóe mắt lạnh lùng của cô, trên gương mặt anh phảng phất một nụ cười mà có lẽ phải nhìn kĩ lắm thì mới có thể nhận ra.

Khi lên lầu, Đồng Kỳ Anh phát hiện những khu vực anh không hài lòng trong bản thiết kế của cô lần trước đã được hoàn thiện và sửa lại theo sở thích của anh.

Chắc chắn, anh ấy là loại đàn ông tự phụ hợm hĩnh và chỉ muốn làm theo ý mình.

Sở thích của anh ấy lớn hơn bất cứ ai và bất kỳ thứ gì.

Buổi trưa cô không nghỉ ngơi, bây giờ lại bận rộn vào bếp, Đồng Kỳ Anh phải rất vất vả để nấu xong một bữa ăn, còn tự mình bày biện chén đũa, nhưng lại còn bị Phó Quân Tiêu gọi cô lại và bắt cô phải ngồi bên cạnh nhìn anh ăn.

Nếu cô không nhìn anh ăn, anh sẽ ra ngoài tuyên bố rằng cô là vợ chưa cưới của anh, dù sao Tô Hoài Lan và cô giống nhau như hai giọt nước.

Đồng Kỳ Anh cảm thấy ở công ty này, danh nghĩa “em gái” sếp lớn Phó vẫn tốt hơn nhiều so với danh nghĩa “vợ chưa cưới” của Tô Hoài Lan.

Ít nhất, mọi người sẽ coi “em gái” của sếp lớn Phó như “em gái nhỏ” của chính mình, còn “vợ chưa cưới” của sếp lớn Phó sẽ trở thành kẻ thù chung trong mắt các đồng nghiệp nữ.

Trong lòng Phó Quân Tiêu dường như biết rất rõ điều này. nên anh đã cố tình dùng điểm này để “bắt nạt” cô.

Đồng Kỳ Anh đành phải ngồi vào bàn ăn, cô bĩu môi, một tay chống cằm, còn tay kia buông thõng trên bàn ăn và dùng năm ngón tay gõ gõ lên mặt bàn một cách nhàm chán, như để trút bỏ sự bất mãn ở trong lòng.

Suy nghĩ của cô đều ghi rõ ở trên mặt và dĩ nhiên là không thể qua mắt được Phó Quân Tiêu. Tuy vậy, đối với anh mà nói thì suy nghĩ của cô lúc này hoàn toàn không quan trọng, quan trọng là cô có thể ở bên cạnh anh là được rồi.

Đây là một chút ích kỷ, mà cũng là một chút nguyện vọng xa xỉ của anh.

Bất thình lình, Đồng Kỳ Anh ngáp ngắn ngáp dài, cố gắng nhướng mí mắt lên nhưng không tài nào làm được. Cuối cùng cái đầu nhỏ của Đồng Kỳ Anh ngoẹo hẳn sang một bên, các ngón tay đan chéo nhau tựa lên trên bàn và hai mắt nhắm nghiền say ngủ.

Nắng chiều tràn vào từ khung cửa sổ kiểu Pháp sau lưng cô, tựa như một giấc mộng huyền ảo vậy, khiến da thịt trên gương mặt cô trong vắt lóng lánh như bạch ngọc, vừa ngọt ngào vừa yên tĩnh hệt như một miếng mật ong toát ra hương vị ngọt ngào đầy cám dỗ.

Phó Quân Tiêu khó mà tự kiềm chế nên anh đứng bật dậy, đi tới trước bàn ăn và ngồi sát lại gần Đồng Kỳ Anh.

Anh nhẹ nhàng và chậm rãi tiến gần đến cô, cho đến khi đôi môi mỏng của anh chỉ còn cách đôi môi đỏ hồng của cô một mi-li-mét thì anh đột ngột dừng lại.

Anh không thể tiến lên phía trước được nữa…

Cô là vợ của Quân Bác và là em dâu của anh…

Lý trí đã kéo anh về và thoát khỏi những suy nghĩ ngổn ngang của chính mình.

Phó Quân Tiêu đứng thẳng dậy, anh dùng tay nới lỏng cà vạt một chút, trấn tĩnh lại rồi điềm nhiên quay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.