*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Tiêu chớp mắt một cái.
Vừa rồi anh có nghe? Cô còn cho rằng...
Đồng Kỳ Anh phát hiện ra Phó Quân Tiêu và Quân Bác rất giống nhau đều chưa từng coi thường xuất thân nông thôn của cô, điều này khiến cô rất vui.
Thật ra, người nhà họ Phó bọn họ là một gia tộc lớn, cho dù là ông Lãnh hay là bà Lãnh cũng đều chưa bao giờ ghét bỏ xuất thân của cô.
Bên ngoài ông Lãnh nhìn có vẻ rất lạnh nhạt với Quân Bác nhưng thật ra người bê trên như ông vẫn rất quan tâm Quân Bác.
Còn Quân Bác...
Hình như anh ta có khúc mắc gì đó với ông Lãnh.
Đồng Kỳ Anh cũng không nói rõ được loại cảm giác đó.
Phó Quân Tiêu luôn cụp mắt xuống, không dám nhìn Đồng Kỳ Anh nhiều, anh sợ rằng nhìn cô nhiều bản thân sẽ không chịu được mà cướp cô về từ tay em trai Quân Bác.
Nhãn lại, nhãn lại và nhãn lại...
Cho đến khi Tô Hoài Lan từ trên lầu đi xuống phá vỡ bầu không khí hài hòa giữa hai người.
Nếu không phải thím Lưu vào phòng dọn dẹp, Tô Hoài Lan vẫn sẽ nghi ngờ không biết có phải Phó Quân Tiêu đã quên cô ta rồi hay không.
“Quân Tiêu, anh cũng thật là, thức dậy mà không gọi em làm cho em lúc tỉnh dậy không thấy anh nằm bên cạnh, trong lòng vô cùng trống trải”
Tô Hoài Lan đi đôi dép lê bước tới phía sau Phó Quân Tiêu vòng tay qua cổ anh, nghiêng đầu ghé đôi môi xuống hờn dỗi nói bên tai anh.
Cô ta chính là muốn diễn trò thân mật với anh trước mặt Đồng Kỳ Anh, như này anh sẽ không thể đẩy cô ta ra.
Đồng Kỳ Anh liếc Tô Hoài Lan một cái sau đó cúi đầu, lặng lẽ ngồi ăn bát canh của mình.
Trong lòng cũng thầm nghĩ, có phải là mình cũng nên giống như Tô Hoài Lan nũng nịu ở trước mặt Quân Bác để tăng thêm tình cảm giữa hai người.
Đối mặt với Tô Hoài Lan đang cố tình tỏ ra thân mật với mình, mặt Phó Quân Tiêu không chút biểu cảm đứng thẳng dậy, không thèm để ý đến những lời nói Tô Hoài Lan.
“Anh ra xe đợi em trước rồi lát nữa cùng đến công ty”
Phó Quân Tiêu nhàn nhạt bỏ lại câu nói rồi thong thả rời đi.
Sau khi thấy Phó Quân Tiêu ra đến cổng, Tô Hoài Lan liền thay đổi thái độ cô ta nổi cáu với Đồng Kỳ Anh: “Đồng Kỳ Anh, cô thấy tiền của Quân Tiêu nhà tôi không phải là tiền sao? Tiền Quân Tiêu kiếm được không vất vả sao? Sáng sớm như này mà cô đã nấu ra thứ sơn hào hải vị này rồi! Cô không biết là bữa sáng phải ăn uống thanh đạm, phải ăn nhiều các loại rau củ và ngũ cốc một chút mới tốt cho sức khỏe à? Bữa sáng mà cô đã nấu nào là bào ngư, hải sâm, vi cá, thì ra là cô coi nhà tôi thành nhà của cô rồi, tiền cũng có thể tùy tiện phung phí rồi phải không?”
Đồng Kỳ Anh bị lời nói của Tô Hoài Lan làm cho sững sờ, hoàn toàn không phản bác lại câu nào.
Tô Hoài Lan nói không sai chút nào, đây là nhà của cô ta, cô sao có thể vì Phó Quân Tiêu là anh trai của Quân Bác, cô lại từng thân thiết với Tô Hoài Lan, có mối quan hệ tốt với thím Lưu và quen biết với bác sĩ Nhiên mà sống ở đây thoải mái nhàn nhã như nhà của mình chứ? Trước đây, cô luôn chỉ có một mình, kể từ khi Quân Bác bận rộn với việc nợ nần, cô thực sự cảm thấy rất cô đơn.
Bỗng nhiên, thoắt cái bên cạnh có nhiều người như vậy cùng nhau sống chung dưới một mái nhà, không phải một mình ăn cơm, một mình xem tỉ vi hay một một mình làm việc nhà.
Ở đây náo nhiệt mà lại ấm áp dường như khiến cô quên mất thân phận của mình.