*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngoài việc mỗi buổi chiều cuối tuần cô và anh ta ở riêng với nhau trong ký túc xá ra thì thậm chí hai người họ còn không có bất cứ chủ đề nào để nói chuyện, anh ta cũng rất ít chủ động tìm cô trò chuyện.
Mà sao anh ta lại phải thích cô? Nếu như anh ta không thích cô thì tốt biết bao...
Ít ra thì bây giờ anh ta vẫn còn sống tốt.
Đồng Kỳ Anh gấp quyển album lại một cái “bộp”
, hít nhẹ mũi rồi lấy giấy note ra, viết lại số điện thoại của mình và để lại cho bố của Mã Anh Vũ.
“Đây là số điện thoại của cháu, lúc nào chôn cất Mã Anh Vũ thì chú Mã hãy gọi điện thoại cho cháu.
Nhất định cháu sẽ bảo cô gái đó đến gặp mặt Mã Anh Vũ lần cuối!”
Đồng Kỳ Anh nói với tâm trạng nặng nề.
Bố của Mã Anh Vũ nhận lấy tấm giấy note, lau nước mắt rồi gật đầu, sau đó tiễn Đồng Kỳ Anh ra cưa.
Đồng Kỳ Anh cũng tiện tay cầm theo cuốn album.
Yêu thầm một người sẽ có mùi vị như thế nào? Những ngọt ngào, cay đắng trong suốt quá trình đó ra sao? Quyển album này đã giúp cô thấu hiểu hết được tâm ý của anh ta.
Và cuối cùng cô cũng đã hiểu ra được anh ta thích cô đến mức độ nào.
Anh ta thích cô đến mức trước lúc anh ta chết thì trái tim và tâm trí của anh ta đều chỉ có cô, đến cả việc ai là người hại chết anh ta mà anh †a cũng không cần quan tâm nữa.
Chỉ vì lúc anh ta chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, anh ta đã cảm thấy vui khi vẫn còn có thể được nhìn thấy cô, thậm chí anh ta còn dùng hơi thở cuối cùng của mình để trân trọng từng giây được ở bên cô.
Tình yêu sâu nặng đó đã đè nén khiến Đồng Kỳ Anh không thở nỗi, khiến cô càng muốn vì Mã Anh Vũ mà bắt hung thủ thật sự phải chịu sự trừng trị của pháp luật.
Hà Tuân Định, Đồng Kỳ Anh cô thề nhất định sẽ không để cho anh ta được tiêu diêu ở bên ngoài.
Đồng Kỳ Anh nói muốn quay về thành phố Thuận Canh và cô đã về thành phố Thuận Canh thật.
Phó Quân Tiêu biết được chuyện này, anh thấy không yên tâm về cô nên đã cùng cô về đó.
Tô Hoài Lan bị để lại ở biệt thự nhà họ Phó.
Sau khi Đồng Kỳ Anh về đến nhà thì gọi điện thoại cho Phó Quân Bác nhưng Phó Quân Bác lại nói với cô là anh ấy đang trên đường đi công tác.
Cô biết khoảng thời gian này anh ấy rất bận, hơn nữa bận đến mức bù đầu bù cổ, vì vậy cô cũng rất ngoan ngoãn, không hề kiếm chuyện qua điện thoại mà bằng lòng ngoan ngoãn đợi anh ấy về nhà.
Hai người họ nói chuyện điện thoại với nhau chưa đến năm phút thì Đồng Kỳ Anh đã tắt máy, cô nhìn màn nhìn điện thoại và cười đau khổ.
Lần nào anh ấy cũng nói giải quyết xong công chuyện thì nhất định sẽ ngoan ngoãn ở bên cô.
Nhưng mỗi lần anh ấy giải quyết xong chuyện thì chỉ ở bên cô được một lúc rồi lại bắt đầu bận rộn trở lại.
€ó lúc Đồng Kỳ Anh nghĩ có khi nào áp lực và trách nhiệm của Quân Bác là do cô tạo ra không? Vì nhất định trong lòng Quân Bác luôn có ý định muốn nuôi cô.
Thật ra Đồng Kỳ Anh rất muốn nói với Phó Quân Bác cô không cần anh ấy phải nuôi, cô cũng có thể làm việc, nỗ lực kiếm tiền.
Nhưng Phó Quân Bác lại có tính gia trưởng.
Sau khi ngừng suy nghĩ về Phó Quân Bác, Đồng Kỳ Anh bắt đầu nấu ăn một mình rồi ăn cơm một mình.
Sau bữa cơm, khi hoàng hôn buông xuống, cô lại cầm túi xách đến Dạ Hoặc một chuyến.
Đồng Kỳ Anh đã trực tiếp tìm đến Phí Ngọc Nam mà Phí Ngọc Nam thì cũng đang vì chuyện