Đồng Kỳ Anh sửng sốt khi biết tin, cô không ngờ lần đó cô cố tình đi tìm Hà Tuân Định để điều tra vì muốn lấy được chứng cứ xác thực mà Hà Tuần Định đã giết Mã Anh Vũ, Nhưng cô không ngờ Hà Tuân Định đã lén ghi âm lại.
May mắn thay, người nghe thấy đoạn ghi âm này là anh cả Phó Quân Tiêu mà không phải Phó Quân Bác. Nếu không có có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không giải thích rõ được.
Anh cả Phó Quân Tiêu có hiểu lầm cũng không sao, điều quan trọng là Quân Bác không biết chuyện đó.
Đồng Kỳ Anh thở phào nhẹ nhõm.
Phó Quân Tiêu ôm chặt Đồng Kỳ Anh, bình tĩnh nghe xong đoạn ghi âm này rồi nhếch miệng cười: "Tôi còn phải cảm ơn anh rất nhiều vì đã ngáng chân mới khiến cho em ấy trở thành vợ chưa cưới của tôi”
“Xem ra cậu cả Phó bị ma xui quỷ ám rồi. Người phụ nữ này chỉ vì tiền của anh thôi.” Hà Tuân Định liếc nhìn Đồng Kỳ Anh bằng một cái nhìn dữ tợn.
Đột nhiên Phó Quân Tiêu buông Đồng Kỳ Anh ra, anh xoa xoa nắm đấm, bẻ mười ngón tay nghe răng rắc rồi nhếch miệng nhìn Hà Tuấn Định: “Thay tôi gửi lời chào hỏi đến vị bác sĩ chữa trị cho anh đi.”
Ngay khi vừa dứt lời, Phó Quân Tiêu đã sải bước về phía anh ta rồi vung một nắm đấm mạnh mẽ và dứt khoát lên đánh Hà Tuân Định ngã bổ nhào xuống mặt đất, sau đó anh lại đá cho anh ta mấy đá nữa. Nếu Lâm Ánh Như không liều mạng ngăn cản thì có lẽ Phó Quân Tiêu đã đánh anh ta thành tàn phế rồi.
Đồng Kỳ Anh đứng ở bên cạnh, yên lặng nhìn Hà Tuân Định bị đánh mà không hề nói một lời.
“Cậu chủ, làm ơn, đừng đánh nữa” Lâm Ánh Như dang tay ra ngăn lại trước mặt Phó Quân Tiêu để bảo vệ cho Hà Tuân Định ở phía sau cô ta. Cô ta nhìn Phó Quân Tiêu và đau khổ cầu xin.
Phó Quân Tiêu đẩy Lâm Ánh Như ra rồi hơi cúi người, nắm lấy vạt áo của Hà Tuấn Định và nhấc bổng anh ta lên khỏi mặt đất: “Nhóc con, quay về thì hãy soi gương cho kỹ vào.”
“Hả, anh chẳng qua cũng chỉ đi lại đôi giày rách của tôi mà thôi, tức tối gì chứ?” Hà Tuân Định nheo mắt nhìn Phó Quân Tiêu rồi hừ một tiếng lạnh lùng.
Hai người đối mặt với nhau và chóp mũi của họ gần như sắp chạm vào nhau.
Phó Quân Tiêu nhếch miệng cười: “Em ấy rất sạch sẽ cả về thể xác lẫn tinh thần. Anh còn không xứng xách dép cho em ấy”
Hà Tuân Định bị sốc nặng, chợt nhận ra điều gì đó. Bỗng anh ta cảm thấy lồng ngực trống rỗng, như có cái gì đó trào ra trong cổ họng.
Lần trước, thật ra Đồng Kỳ Anh chỉ muốn tính kế với anh ta mà thôi. Nếu không phải Lâm Ánh Như lấy mối quan hệ bao che cho anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ trở thành khách làng chơi tiến vào cục cảnh sát rồi.
“Cậu chủ, hôm nay tâm trạng của Tuấn Định không tốt nên nói chuyện hơi khó nghe. Anh đừng để bụng a” Lâm Ánh Như lại bước tới kéo lấy Hà Tuân Định, đồng thời khúm núm nói với Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu thả Hà Tuân Định ra, liếc nhìn Lâm Ánh Như rồi thản nhiên nói: “Hai người hãy tự xử lý cho tốt đi.”
Anh nói xong liền quay lại bên cạnh Đồng Kỳ Anh, nắm tay Đồng Kỳ Anh rồi lướt qua bọn họ.
Sau khi Lâm Ánh Như và Hà Tuân Định nhìn nhau thì cuối cùng họ cũng hiểu được sự việc của Mã Anh Vũ và lý do tại sao các cảnh sát không bắt Đồng Kỳ Anh.
Họ đã tìm sai người thế thân rồi.
Trên thực tế, sự xuất hiện của Đồng Kỳ Anh là một sự tình cờ.
Hà Tuân Định cũng tạm thời nghĩ đến điều này nên mới lừa Đồng Kỳ Anh lên sân thượng của tòa nhà dạy học thứ tư, sau đó cùng Lâm Ánh Như trong ứng ngoại hợp.
Vốn tưởng rằng bọn họ đã thực hiện kế hoạch một cách hoàn hảo, không ngờ rằng người đứng sau lưng Đồng Kỳ Anh lại còn mạnh hơn họ nhiều.
“Trước đây anh ta không phải là người như vậy” Đồng Kỳ Anh để mặc cho Phó Quân Tiêu dắt đi, cô đau lòng buồn bã nói.
Hà Tuân Định của ngày xưa không phải như bây giờ.
Điều gì đã khiến anh ta trở thành một người như hiện tại chứ?
Đồng Kỳ Anh cảm thấy trong lòng đau nhói, hoảng sợ chán nản.
Tại sao?
Tại sao những người mà cô cho rằng thân thiết nhất ở xung quanh cô lại thay đổi rồi?
Tô Hoài Lan đã thay đổi. Hà Tuân Định cũng vậy.
Phó Quân Tiêu đang đi thì phát hiện ra Đồng Kỳ Anh cứ im lặng mãi, bàn tay cô lạnh ngắt thì anh bất giác dừng lại.
Anh quay lại nhìn cô, còn cô thì cứ ngẩn ngơ như người điếc. Đôi mắt của cô như chìm trong bóng tối, không thấy rõ vui buồn hay giận dữ.
Đồng Kỳ Anh rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Phó Quân Tiêu, cô vẫn cúi đầu và khẽ nói: “Nếu anh cả không say, vậy anh về sớm đi. Em cũng về ký túc xá đây?
“Kỳ Anh..” Phó Quân Tiêu do dự, anh muốn nói rồi lại thôi.
Đồng Kỳ Anh bước đi càng lúc càng xa anh.
Anh biết tâm trạng của cô không tốt nên đã đi theo cô suốt một chặng đường cho đến khi cô an toàn đến tầng dưới trong ký túc xá.
Ngay khi Đồng Kỳ Anh trở lại ký túc xá, ba người bạn cùng phòng đã bắt đầu tán gẫu về việc Phó Quận Tiêu với cô.
Với khuôn mặt tuấn tú kia của Phó Quân Tiêu mà đưa vào trường học của bọn họ thì đó nhất định là một nhân vật cao cấp nhất trong ngôi trường này rồi.
Ba người bạn cùng phòng quan tâm đến anh là điều đương nhiên.
Nhưng khi ba người bạn cùng phòng "mê trai” này nghe tin Phó Quân Tiêu đã có vợ chưa cưới và họ đang sống cùng nhau thì ngay lập tức Phó Quân Tiêu liền bị ba người họ đuổi vào lãnh cung.
So với nhóm nữ đồng nghiệp mê trai làm việc trong tập đoàn Phó Thị thì ba người bạn cùng phòng của cô vẫn biết buông bỏ hơn.
Ít ra, ba người họ sẽ không rình rập những người đàn ông đã có gia đình kẻo chết vì vướng phải mới bòng bong.
Đồng Kỳ Anh cùng bọn họ tán gẫu một hồi thì đi tắm rồi thay đồ ngủ sau đó leo lên giường. Cô đang định lấy điện thoại di động gửi một tin nhắn cho Phó Quân Bác thì cô chợt nghĩ tới một vấn đề.