Đồng Kỳ Anh giật mình từng ngộ ra, hoàn toàn không ngờ được những thứ kia là do Lý Dạ Lạc gửi.
Chẳng trách cô vẫn luôn cảm thấy mấy đồ được gửi tới cứ sai sai...
“Những thứ mà anh gửi đến Kỳ Anh không động vào một miếng. Đều là mấy người bạn cùng phòng chúng tôi ăn”
Nghiêm Khả Hân nhận ra được Đồng Kỳ Anh không thích người đàn ông tự xưng là “bổn thiếu gia” này nên liền tốt bụng mở miệng nói đỡ cho Đồng Kỳ Anh.
Đúng lúc đó không biết là ai ở phía sau bỗng nhiên đẩy mạnh Đồng Kỳ Anh một cái.
Ngay lúc Đồng Kỳ Anh sắp nhào về phía trước, Lý Dạ Lạc liền đưa tay ra ôm cô vào trong lòng, cười xấu xa một tiếng:
"Anh còn phát hiện được, em thật sự đúng là Tạ Liên của Dạ Hoặc nha!”.
“Anh.”
Đồng Kỳ Anh vô thức đẩy Lý Dạ Lạc ra. Nhưng Lý Dạ Lạc ngược lại càng ôm chặt hơn.
Cô vừa mới tắm rửa xong bước ra khỏi nhà tắm, tóc ướt sũng còn dính lên cổ và quần áo. Chỗ quần áo bị tóc nhỏ nước xuống ướt dán chặt vào da thịt cô, lộ ra một khoảng quyến rũ như ẩn như hiện.
Lý Dạ Lạc đảo mắt nhìn trước ngực Đồng Kỳ Anh, một tay đỡ chặt phía sau lưng cô, để bộ ngực mềm mại của cô dí sắt vào ngực mình.
Một tiếng “Tách” thu hút sự chú ý của Nghiêm Khả Hân. Ngôn Tình Sủng
Nghiêm Khả Hân vô thức quay lại nơi phát ra âm thanh. bắt gặp một nam sinh trên tay cầm máy ảnh DSL đang giơ về bên này chụp trộm.
Đồng Kỳ Anh cũng dùng sức đẩy Lý Dạ Lạc ra, cãi lại: “Anh nhận nhầm. người rồi”
Mày kiếm của Lý Da Lạc khẽ nhếch lên, đưa tay vuốt ve dưới cằm. Đồng Kỳ Anh, kéo đến gần anh ta, nói với giọng uy hiếp:
“Giọng nói của Tạ Liên bổn thiếu gia nhớ rõ rành rành. Đồng Kỳ Anh, chắc cô cũng không hi vọng bạn học ở bên cạnh mình biết cô từng đi hát ở quán đêm chứ? À! Đúng rồi! Cô đâu chỉ có hát rong, cô còn bán thân nữa chứ! Cậu chủ Liên kia cho cô bao nhiêu tiền mới khiến cô đồng ý ngủ với cậu ta thế?”
“Bốp” một tiếng, một cái tát đột ngột vang lên trên đường.
Đồng Kỳ Anh căm tức giằng cái tay của Lý Dạ Lạc nắm trên cằm mình xuống, một tay kia không nghĩ ngợi gì nhiều vùng lên tát Lý Dạ Lạc một cái.
Mặc dù Lý Dạ Lạc bị Đồng Kỳ Anh tát cho một cái ngây người nhưng lại tóm lấy cổ tay Đồng Kỳ Anh, nhếch miệng cười một tiếng:
“À, thì ra là một em gái nhỏ đanh đá! Được lắm, ông đaay thích!”
“Ghê tởm! Anh buông ra!”
Đồng Kỳ Anh nhăn mày, tức giận mắng anh ta.
Nghiệm Khả Hân đứng một bên, nhìn thấy người đàn ông này cứ dây dưa với Đồng Kỳ Anh mãi không buông, trong lòng cũng không nghĩ ra cách gì, muốn nói một câu nhưng cũng không biết mình nên nói cái gì, đành phải như bị bấm nút dừng lại, đứng sững sờ bên cạnh Đồng Kỳ Anh không biết làm gì cả.
“Huấn luyện quân sự xong rồi đúng không? Nghe nói trường học của các cô có ba ngày nghỉ, vậy thì hầu hạ bổn thiếu ra ngoài hóng gió một chút!”
Lý Dạ Lạc lưu manh vô lại nói, kéo tay Đồng Kỳ Anh, mở cửa xe ra, nhét Đồng Kỳ Anh vào trong xe thể thao.
Đồng Kỳ Anh vừa giãy giụa, vừa quay ra phía Nghiêm Khả Hân cầu cứu:
“Khả Hân, báo cảnh sát! Báo cảnh sát giúp tớ!”
Nghiêm Khả Hân vội vàng bước một bước đuổi theo, bị Lý Dạ Lạc quay lại trừng mắt quát lớn một tiếng: “Muốn chết à?”
Nghiệm Khả Hân bị dọa sợ.
Lý Dạ Lạc lên xe liền lấy một chiếc còng tay từ trong hộp chứa đồ ra, một đầu còng lên tay Đồng Kỳ Anh, đầu kia còng lên phần inox cố định ở bên ghế xe.
“Khả Hân, Khả Hân!”
Đồng Kỳ Anh nhìn thấy Nghiêm Khả Hân đứng sững sờ, lớn tiếng kêu lên.
Nghiêm Khả Hân bị dọa mới lấy lại tinh thần, vội vàng cầm điện thoại trên tay định báo cảnh sát, ai ngờ điện thoại lại bị Lý Dạ Lạc đột nhiên quay trở lại cướp mất.
“Kỳ Anh là bạn gái của tôi, chuyện giữa hai người chúng tôi không khiến cô chĩa mõm vào! Còn nữa, cô dám báo cảnh sát thử xem, xem hôm sau tôi có tìm cô tính sổ hay không!”
Lý Dạ Lạc nheo mắt lại đe dọa.
Nghiêm Khả Hân dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh cũng không quá trông cậy vào Nghiêm Khả Hân. Dù sao Lý Dạ Lạc đe dọa sẽ tìm Nghiêm Khả Hân tính sổ cũng là thật, anh ta nhất định nói được làm được.
Lý Dạ Lạc quát Nghiệm Khả Hân xong liền quay người về ghế lái, bẩm nút điều khiển tự động mở mui xe, đóng mui trần lại rồi chở theo Đồng Kỳ Anh nghênh ngang rời đi.
Trong lòng Nghiêm Khả Hân lo lắng, đứng giậm chân.
Lúc này, từ trong đống quần áo bên trong chậu của Đồng Kỳ Anh phát ra tiếng chuông điện thoại di động.
Nghiêm Khả Hân lập tức bước đến, âm được điện thoại của Đồng Kỳ Anh bên trong đống quần áo, nhìn thấy số báo trên màn hình là “Anh trai”. liền nghe điện thoại cho Đồng Kỳ Anh.
“Kỳ Anh, em về đến ký túc xá chưa?”
Điện thoại vừa được bắt máy, Phó Quân Tiêu liền hỏi.
Nghiêm Khả Hân ấp a ấp úng trả lời:
“Chuyện là... Em không phải Kỳ Anh... Kỳ Anh bị một người đàn ông bắt đi rồi!”
“Người nào cơ?”
Phó Quân Tiêu giật mình hỏi.
“Em không biết là ai. Kỳ Anh bảo cậu ấy không biết anh ta, cậu ấy không đồng ý đi theo anh ta, Kỳ Anh bị anh ta cưỡng ép đưa đi”
Sau khi Nghiêm Khả Hân nói xong, dừng lại một chút, đọc chính xác biển số xe của Lý Dạ Lạc:
“Em biết biển số xe của anh ta, biển số xe là...”
“Được, anh biết rồi. Cảm ơn em”
Sau khi Phú Quận Tiêu Cún điện thoại liền nhanh chóng dùng quan hệ của mình định vị được biển số xe.
Ở bên kia, Lý Dạ Lạc cứ thế lái xe đưa theo Đồng Kỳ Anh về phía bờ biển.
Khu vực bên này còn chưa được khai thác nên hầu như không có người đến.
Lúc đầu anh ta chỉ định giúp em gái Lý Tự San một phen.
Sau khi có được Đồng Kỳ Anh rồi sẽ quẳng Đồng Kỳ Anh đi.