Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 278: Để cô ấy biết chân tướng



Nguy

Nhiên Hoàng Minh nhìn thấy Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác đi xa rồi mới vai kề vai với Phó Quân Tiêu.

Anh ta vừa bước bước lớn vào trong cửa lớn, vừa không quên cảm khái với Phó Quân Tiêu: “Quân Tiêu à, cậu đúng thật dự định buông tay với Đồng Kỳ Anh à? Cậu định coi như không có chuyện em trai mình đi ngoại tình hay sao? Nói như thế nào đi nữa cậu cũng phải nhẫn tâm một chút, cướp lại Đồng Kỳ Anh trong tay em trai cậu về chứ? Tớ cảm thấy không bằng thế này, cứ nói sự thật cho Đồng Kỳ Anh biết, để Đồng Kỳ Anh thấy rõ bộ mặt thật của em trai cậu!”.

“...” Phó Quân Tiêu im lặng lắng nghe câu hỏi của Lý Hoàng Minh, không nói bất kỳ lời nào.

Nhiên Hoàng Minh nói mãi nói mãi rồi cũng không còn lời nào để nói, bởi vì anh ta nói với anh giống như đang nói chuyện một mình vậy, nhưng trong lòng anh ta cũng không nhịn được thay Phó Quân Tiêu cảm thấy buồn bực không vui.

Nếu đổi vị trí suy nghĩ, nếu như đổi thành Nhiên Hoàng Minh gặp phải chuyện như thế này thì anh ta sẽ làm như thế nào?

Người phụ nữ mình yêu lại không yêu mình, cô ấy lại đi yêu em trai mình, còn em trai mình lại đi ngoại tình, người phụ nữ mình yêu thì lại chẳng hay biết gì.

Nhiên Hoàng Minh đương nhiên cảm thấy anh ta nên vì người anh em vào sinh ra tử này làm cái gì đó.

Tối nay phòng bếp của trang viên nhà họ Phó đã làm một bàn đồ ăn tối cực kỳ phong phú.

Vây quanh bàn ăn thiếu đi một người là Tô Hoài Lan, nhiều thêm một người là Nhiên Hoàng Minh.  Đồng Kỳ Anh thấy Nhiên Hoàng Minh dường như có quan hệ rất tốt với công cụ Phó Hoằng Khôn, đột nhiên cũng có thể hiểu tại sao lần đó Nhiên Hoàng Minh lại muốn giúp đỡ ông cụ Phó Hoằng Khôn “thử” cô cùng với Tô Hoài Lan.

“Bố của Hoàng Minh và bố của Quân Tiêu có quan hệ sinh tử chi giao, còn Hoàng Minh và Quân Tiêu cũng có quan hệ sinh tử chi giao, vì thế Hoàng Minh đối với nhà họ Phó chúng ta mà nói cũng giống như người như vậy” Mẹ của Phó Quận Tiêu, bà Lãnh mỉm cười giới thiệu với Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác.

Đồng Kỳ Anh còn phát hiện ra bà Lãnh dường như không vì chuyện Tô Hoài Lan không đến mà ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ.

Chuyện của Tô Hoài Lan, ông cụ Phó Hoằng Khôn đã nói cho con dâu của mình rồi.

Bà Lãnh cũng cảm thấy có chút khác lạ, hoàn toàn không ngờ rằng Tô Hoài Lan lại là loại phụ nữ như thế, cũng cảm thán bản thân thể mà cũng có lúc mắt nhìn người bị sai.

Còn chuyện Đồng Kỳ Anh là ân nhân cứu mạng chân chính của con trai bà, bà Lãnh cũng chỉ có thể ở trong lòng cảm kích cô.

Tô Hoài Lan dường như đối với nhà họ Phó bọn họ mà nói giống như một người khách qua đường, không, không thể nói là khách qua đường, nên vị thành “phi tử” thì đúng hơn.

Lúc là sủng phi thì có thể khiến cô ta vô pháp vô thiên, lúc không được sủng hạnh thì chỉ có thể giam vào lãnh cung mà thôi.

Tô Hoài Lan tự làm tự chịu, khiến bản thân mình bị giam vào nhà lao.

Nhưng, Đồng Kỳ Anh đối với chuyện Tô Hoài Lan bị giam vào nhà lao không có chút cảm kích. nào.

Phó Quân Tiêu không nói gì cho cô biết, Phó Quân Bác lại càng sẽ không bao giờ nhắc đến.

“Lâm Kỳ, đưa thẻ dân cư vĩnh cửu của cậu hai và vợ cậu hai lại đây” Ông cụ Phó Hoằng Không ra lệnh.

Lâm Kỳ lập tức lấy ra một túi nhựa tài liệu đã chuẩn bị tốt đưa cho Phó Quân Bác. Phó Quân Bác nhận lấy tài liệu xong rất khách sáo nói: “Cảm ơn ông nội” Còn Đồng Kỳ Anh nhìn Lâm Kỳ, trong lòng không biết tại sao lại khó chịu.

Bởi vì, con gái của Lâm Kỳ là Lâm Ánh Như, là tiểu tam xen vào giữa cô và bạn trai trước đây của coo, hơn nữa còn là hung thủ giết chết người bạn Mã Anh Vũ của cô.

“Quân Bác, sau khi đến Châu Âu, phải sống tốt cùng với Kỳ Anh đấy” Ông cụ Phó Hoằng Khôn ngữ trọng tâm trường nói.

Phó Quân Bác gật đầu, theo bản năng nắm lấy tay của Đồng Kỳ Anh, cùng thâm tình đôi mắt với Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh nhìn vào trong mắt của Phó Quân Bác luôn luôn lộ ra một tia ái mộ nhàn nhạt. Ánh mắt của cô nhu tình như nước, lại như ánh sáng trắng chiếu rọi.

Một người phụ nữ nhìn một người đàn ông với dáng vẻ như thế, có thể thấy Đồng Kỳ Anh yêu Quân Bác như thế nào.

Phó Quân Tiêu ngồi bên cạnh ông cụ Phó Hoằng Khôn, vừa đúng ngồi đối diện Phó Quân Bác và Đồng Kỳ Anh, vì thế hai người họ ân ái như thế nào anh đều nhìn thấy rõ ràng.

Anh cho rằng bản thân mình sớm đã đau đớn đến chai sạn rồi, nhưng khi nhìn thấy cô và em trai mình thân mật như thế trong lòng anh vẫn âm ỉ đau đớn.

Phó Quân Tiêu rũ mắt không nhìn Phó Quân Bác và Đồng Kỳ Anh nữa.

Sau khi bắt đầu ăn, Phó Quân Bác nhặt hết xương cá xong gắp thịt cá bỏ vào trong bát của Đồng Kỳ Anh, ôn nhu nói: “Kỳ Anh, đây là món cả mà em thích ăn nhất”

Nếu anh ấy nhớ không làm thì lúc còn nhỏ cô rất thích đến bên sông bắt cá, sau đó ở bên bờ nhóm lửa nướng ăn.

Thực ra, cô bé được mẹ anh tặng cho chiếc váy liền thân màu hồng đã mất cùng với mẹ anh ấy rồi, vẫn luôn phủi bụi ở trong đáy lòng anh cùng với mẹ anh.

Anh ấy cũng chưa từng cùng ai nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai khác.

“Anh vẫn còn nhớ sao?” Đồng Kỳ Anh khẽ nghiêng đầu, mắt mở to mỉm cười nhìn Phó Quân Bác, trong lòng vui sướng.

Cô còn tưởng rằng anh ấy cũng giống như cô, dường như đã sắp quên gần hết những đoạn thời gian tươi đẹp ở bên nhau lúc còn nhỏ.

Phó Quân Bác vẫn luôn để món ăn ngon nhất gắp vào trong bát của Đồng Kỳ Anh.

Nhiên Hoàng Minh ngồi ở một bên, tự mình ăn cơm, nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ: “Đợi đó, để xem hai người còn có thể phô ân ái nữa không, còn có kịch hay để xem!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.