Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 317: Gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau



“Kỳ Anh.” Phó Quận Tiêu cau mày kiếm, nhỏ giọng thì thầm. Lạc Minh Ánh lại nghe thành “Minh Ánh”, nghĩ rằng anh gọi chính mình. “Tôi sẽ tìm người thay tôi xử lý chuyện ngày hôm nay, anh yên tâm” “Cô đang làm gì vậy?”

Việc không có hồng trà để uống đã khiến Phó Quân Tiêu cảm thấy hơi bực mình rồi. Lúc này cô ta lại còn muốn xin nghỉ vì đến kỳ, rõ ràng là muốn làm khó anh mà.

Cô ta uống nhầm thuốc chắc? Hay chỉ là thật sự đến kỳ sinh lý rồi? Nghe Nhiên Hoàng Minh nói phụ nữ đến kỳ sinh lý tình tình đều rất nóng nảy. Phó Quân Tiêu nhớ kỹ, lúc Kỳ Anh đến kỳ sinh lý tình tình cũng không tốt... “Tôi không thoải mái, phải đi trước đây. Xin lỗi” Lạc Minh Ánh không thèm quay đầu lại nói.

“Cô thật là.” Không đợi Phó Quận Tiêu nói hết câu, đáp lại anh chỉ có một tiếng kéo cửa chói tai.

Lạc Minh Ánh là do đích thân Trịnh Minh Hâm cầm tay kéo ra, mặc dù thời gian kèm cặp ngắn nhưng năng lực làm việc của Lạc Minh Ánh tuyệt đối có thể vượt qua một lão làng có ba năm kinh nghiệm.

“Mở cửa!” Giọng điệu bá đạo ngang bướng. “Tôi phải đi ngủ rồi” “Tôi ở cửa nhà cô rồi” “Cửa nhà tôi?”. “Vì thế nên ra mở cửa cho tôi” Trò chuyện kết thúc. Lạc Minh Ánh bất đắc dĩ cười khổ.

Cô trở về chờ điện thoại, chờ lâu như vậy nhưng cũng không thấy Phó Quân Tiêu gọi lại, mà người gọi điện thoại cho cô lại trở thành Nhiên Hoàng Minh.

Lạc Minh Ánh sau khi đi giày ra mở cửa, cô ta cố gắng dùng một gương mặt bình tĩnh đối diện với Nhiên Hoàng Minh.

Mà trên thực tế, trải qua một ngày như vậy, cảm xúc của cô ta cũng đã bình phục lại tương đội.

“Cầm đi!” Nhiên Hoàng Minh đưa cho cô ta một bát giấy đựng đồ. Lạc Minh Ánh hỏi lại: “Cái gì vậy?” “Canh đậu đỏ” Nhiên Hoàng Minh trả lời: “Dì Lưu nói phụ nữ đến kỳ sinh lý uống cái này tốt”

“Anh dặn dò dì Lưu hầm canh đậu đỏ cho tôi sao?” Lạc Minh Ánh lại một lần nữa thất vọng. Cô ta còn cho rằng là do Phó Quận Tiêu dặn dò.

“Tôi nghe Quận Tiêu nói cô xin nghỉ vì đến kỳ”

“Tôi.” Lạc Minh Ánh không thể nào nói ra mình thật sự không phải đang trong kỳ sinh lý. Buổi sáng chỉ là vì tức giận, ghen tị nên mới nói như vậy.

Mặc dù không phải là canh đậu đỏ do chính Phó Quân Tiêu mang tới, những tấm lòng này của Nhiên Hoàng Minh cũng làm cô ta cảm thấy được quan tâm mà hoảng hốt.

“Quân Tiêu phàn nàn với tôi, người mà cô nhờ đến làm việc thay mình thật sự ngu xuẩn muốn chết! Hỏi cái gì cũng không biết, muốn tài liệu nào cũng không tìm được. Nói cái gì với cô ta cũng như nước đổ đầu vịt. Quân Tiêu chỉ mới trừng mắt nhìn cô ta có một cái mà cô ta đã rơi nước mắt ngay trước mặt Quận Tiêu! Quân Tiêu còn nói ngày mai cô trở về làm việc, nhất định phải đi đến phòng nhân sự dặn dò người ta cho cô gái kia thôi việc” Nhiên Hoàng Minh nghiêm túc thuật lại lời của Phó Quân Tiêu.

“Đuổi việc thì nghiêm trọng quá. Cô ấy với tôi đều là người tốt nghiệp cùng một khóa. Tôi chẳng qua là may mắn nên có anh và thầy dạy dỗ, cô ấy không có ai dẫn dắt, một mình tự học mà thành tài, vì thế anh đừng đả kích lòng tự tin của cô ấy. Ngày mai tôi sẽ đi làm trở lại.” Lạc Minh Ánh cố gắng bảo vệ cái cô thư ký thay thế xui xẻo kia. Có lẽ cô ta không nên giao nhiệm vụ khó khăn như thế cho một người mới vào nghề lại không có thấy chị dần.

“Cô không sao chứ?” Nhiên Hoàng Minh nhìn sắc mặt của Lạc Minh Ánh hỏi. Lạc Minh Ánh gật đầu: “Tôi rất khỏe” Trong lòng Nhiên Hoàng Minh bỗng vì thế mà thở phào một hơi. “Anh..” Lạc Minh Ánh muốn nói lại thôi.

Cô ta luôn nhắc nhở bản thân mình đừng hỏi, không biết thì sẽ không đau lòng. Thế nhưng cô ta vẫn không thể nào nhịn được sự hiếu kỳ trong lòng mình.

“Anh có biết chuyện của anh trai và thiên kim tiểu thư nhà thị trưởng không?”.

Nhiên Hoàng Minh không nhịn được bật cười, nói: “Chuyện này ấy hả, Quận Tiêu chỉ là thuận miệng nhắc đến mà thôi. Cậu ấy bảo vệ thiên kim tiểu thư kia cũng được”

“Vậy bọn họ vẫn sẽ tiếp tục gặp mặt à?” Lạc Minh Ánh thăm dò hỏi lại.

“Gặp chứ! Nghe ông Lãnh nói, ông ấy cố ý tác hợp để hai người bọn họ tiến đến hôn nhân. Hơn nữa Quân Tiêu cũng không phản đối chuyện này” Nhiên Hoàng Minh khoanh hai tay trước ngực, cũng không nghĩ nhiều gì mà trả lời cô ta.

“Anh ấy... đã thích vị thiên kim tiểu thư kia nhà thị trường rồi hay sao?” Lạc Minh Ánh sầu não buồn tủi hỏi.

“Thích hay không còn chưa thể nói rõ, nhưng chắc hẳn cậu ấy định thử chấp nhận vị thiên kim tiểu thư kia. Như thế cũng tốt” Nhiên Hoàng Minh không khỏi vui mừng thay cho Phó Quân Tiêu. Dù sao cũng tốt hơn so với việc một mình anh cứ nhớ nhung mãi một người con gái không yêu mình.

“Thật sự chỉ như vậy thôi sao?” Lạc Minh Ánh vẫn còn cố ôm chút hi vọng.

Nhiên Hoàng Minh mỉm cười, nói đúng theo sự thật: “Quân Tiêu nói, người con gái như Lý Hồng Nghi cũng không có ở chung. Cô ấy không sâu ớt như mấy cô đại tiểu thư khác, hở ra là vênh mặt hất hàm sại khiến người khác, cũng không ra vẻ kệch cỡm, vì vậy cậu ấy định thử tìm hiểu rõ thêm một chút. Aiz, rốt cuộc cái đầu chết dí của Quân Tiêu cũng chịu nghĩ thoáng ra rồi!”

Nghe đến đây, Lạc Minh Ánh chỉ cảm thấy như có tảng đá lớn đè lên ngực mình, sắc mặt cô ta cũng thoáng chốc trở nên trắng bệch.

Phó Quân Tiêu thật sự động lòng với cái cô thiên kim tiểu thư Lý Hồng Nghi kia sao? Chắc hẳn là rung động rồi.

Bất luận là gia thế hay những điều kiện khác của đối phương đều có thể nói là một đối trời sinh với Phó Quân Tiêu.

“Minh Ánh.” Nhiên Hoàng Minh chú ý thấy Lạc Minh Ánh hơi là lạ, lập tức buông hai tay ra, thân thể vốn đang thả lỏng cũng lập tức đứng thẳng lên, đi về phía cô ta: “Sao sắc mặt cô lại đột nhiên trắng bệch vậy?”

“Tôi không sao..” Lạc Minh Ánh không yên lòng mà đáp lại một câu.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.