Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 334: Chấp nhận cuộc hôn nhân này



Bây giờ anh vẫn là vì Kỳ Anh nên mới đồng ý với ông nội cuộc hôn nhân này.

Nhưng anh sẽ từ bỏ công việc kinh doanh của mình để đi làm lính.

Chờ đám cưới này xong, Phó Quân Tiêu quyết định sẽ nói thẳng với ông nội Phó Hoằng Khôn để em trai Phó Quân Bác dẫn Kỳ Anh và đứa bé về thành phố Thuận Canh ở lâu dài.

Sau đó anh sẽ nhượng lại vị trí tổng giám đốc tập đoàn Phó thị cho em trai Phó Quân Bác, còn mình quay lại quân đội tiếp tục làm lính.

Bây giờ "lãnh thổ" tập đoàn Phó thị rất lớn, trước khi đi anh sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa để cho Quân Bác dễ dàng nhận chức, không phải lo lắng sau này.

Nếu Kỳ Anh sinh cho Quân Bác một đứa con trai, như vậy sau này khi Quân Bác về hưu, con trai Kỳ Anh còn có thể kế nghiệp tập đoàn Phó thị.

Như vậy cuộc sống sau này của Kỳ Anh chắc chắn sẽ hạnh phúc.

Kỳ Anh sẽ là người vợ tốt, người mẹ tốt, tương lai cũng sẽ là người mẹ chồng tốt, người bà nội tốt,....

Lần này, anh muốn đến biên giới, mang tình yêu với Kỳ Anh đi, sau đó cách xa bọn họ càng xa càng tốt, một mình cô độc sống nốt quãng đời còn lại.

Còn chiếc vòng tơ xanh trên cổ tay trái của anh, e rằng nó sẽ theo anh cả đời, cho đến khi nằm xuống đất.

Hôm sau. Tòa cao ốc tập đoàn Phó thị. Lúc này đang là chín rưỡi.

Phó Quân Tiêu đã xem xong mười bản hợp đồng, mắt thấy cũng sắp đến giờ họp mà bây giờ thư ký "vạn năng" của anh vẫn chưa đến phòng làm việc.

Hơn nữa, hôm nay Lạc Minh Ánh cũng không gọi điện cho anh báo cô ta muốn xin nghỉ phép.

Phó Quân Tiêu vốn cho rằng sẽ không có vấn đề gì nhưng khi anh định tự mình giải quyết một vài chuyện thì mới phát hiện ra một vài tài liệu đang ở chỗ Lạc Minh Ánh, vì vậy anh liền lấy điện thoại di động, nhanh chóng ấn phím số "2".

Số "1" là của trợ lý Trịnh Minh Hâm, bây giờ Trịnh Minh Hâm vẫn đang trong thời gian nghỉ phép dài hạn, để tiện liên lạc với Lạc Minh Ánh anh đã lấy số của cô ta cài thành phím quay số nhanh "2".

Điện thoại kết nối Lạc Minh Ánh liền nghe máy. Nhưng Phó Quân Tiêu cũng không khách khí liền hỏi: "Cô đang ở đâu vậy?"

"Anh, anh trai." Giọng Lạc Minh Anh có chút mơ màng.

Phó Quân Tiêu tưởng cô ta còn chưa tỉnh ngủ, nhất thời bất mãn hỏi ngược lại: "Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"

"Bây giờ sao? Bây giờ là mấy giờ chứ?" Lạc Minh Ánh mơ mơ màng màng nói.

"Chín giờ rưỡi rồi".

"Chín, chín giờ rưỡi sao?" Mặc dù Lạc Minh Ánh vừa mới tỉnh dậy nhưng cả người vẫn không có chút sức lực nào, giọng yếu ớt nói: "Thật sự xin lỗi anh trai! Tôi sẽ đi làm ngay!"

"Nhớ cầm thẻ USB công việc đến đấy!" Phó Quân Tiêu ra lệnh rồi cúp máy luôn.

Lạc Minh Ánh vội vàng từ trên giường bò dậy, dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo rửa mặt, thu dọn túi xách, mang theo thẻ USB công việc mà Phó Quân Tiêu yêu cầu rồi nhanh chóng đi ra cửa.

Lúc cô ta hỏa tốc chạy đến phòng tổng giám đốc thì Phó Quân Tiêu đã đi họp.

Lạc Minh Ánh vô thức vỗ tan mình một cái thì phát hiện trán mình rất nóng.

Sốt sao?

Nhưng bây giờ cô ta không có thời gian để chăm sóc bản thân, cô ta phải vội đến chỗ anh trai trước, chỉnh sửa lại toàn bộ tài liệu mà anh cần.

Hôm qua, ban ngày cô ta phải đi giúp cái cô Lý Hồng Nghi kia sắp xếp chuyện hôn lễ, đến tối mới đi sửa sang lại tài liệu mà anh cần.

Thật ra thì tối hôm qua cô ta cũng đã chỉnh sửa gần xong rồi, nhưng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời liền mơ mơ màng màng trèo lên giường đi ngủ, mà giấc ngủ này thẳng đến khi anh gọi cô ta mới dậy.

Vì không muốn để bản thân phải chạy lên chạy xuống nên Lạc Minh Ánh đã ngồi luôn vào bàn phụ của phòng làm việc của tổng giám đốc Phó Quân Tiêu.

Mặc dù ngồi trước bàn làm việc, nhìn những dòng chữ dày đặc trong văn bản word trên màn hình máy tính khiến cô ta cảm thấy đầu óc quay cuồng mãnh liệt, nhưng cô ta vẫn không cho phép bản thân có chút lơ là, mắc phải một chút sai lầm nào.

Lạc Minh Ánh mở to hai mắt, ép bản thân nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, mười đầu ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím máy tính.

Sau khi chỉnh sửa xong toàn bộ tài liệu, Lạc Minh Ánh liền in tất cả ra rồi đóng thành quyền, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Mong anh ấy không giận!

Nhưng lúc cô ta xoay người định để tài liệu lên bàn làm việc của Phó Quân Tiêu thì đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu rất đau, mãi đến khi trước mắt đều biến thành màu đen, sau đó cả người cô ta bắt đầu lảo đảo lắc lư..

Lạc Minh Ánh đã có chút kiệt sức, tầm nhìn của cô ta từ mờ ảo đến thành tối đen như mực, rồi cô ta ngã thẳng xuống đất ngất xỉu.

Không biết qua bao lâu, cửa thang máy mở ra.

Phó Quân Tiêu cũng hai người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da bước ra khỏi thang máy.

"Đây là phòng làm việc của tôi, xin mời hai vị" Phó Quân Tiêu lễ phép đưa tay ra nghênh đón.

Lúc anh cùng hai ông chủ doanh nghiệp phía sau bước vào phòng làm việc của mình thì phát hiện một người phụ nữ đang làm dưới đất, vội vàng nhanh chóng bước đến.

Minh Ánh?

Phó Quân Tiêu vội vàng ngồi xổm xuống, rồi kéo Lạc Minh Ánh lên, để cho cô ta tựa vào lòng mình.

Anh phát hiện cổ tay cô ta rất nóng, sau đó lại theo bản năng sờ trán cô ta một cái.

Nóng đến dọa người!

Người đàn ông trung niên bên cạnh thấy vậy liền tốt bụng thúc giục: "Tổng giám đốc Phó, anh mau đưa cô gái này đi bệnh viện đi!"

"Đúng vậy! Đừng chậm trễ, cứu người là quan trọng!" Người đàn ông trung niên kia cũng lên tiếng phụ họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.