Nhưng mà, anh có cần phải cầu hôn mạnh mẽ như thế không?
Trực tiếp trói cô đến Cục dân chính, là định cầu hôn xong rồi xin giấy chứng nhận luôn à?
Tốc độ này... Hiệu quả công việc quả là không phải cao bình thường đầu nha!
Lưng Đồng Kỳ Anh bị ép chặt vào tường, thân thể chậm rãi trượt xuống, đối mặt với Phó Quân Tiêu đang quỳ một chân, hai chân mềm nhũn, cũng lập tức quỳ rạp xuống đất.
Cô đã một lần nếm trải mùi vị thất bại trong hôn nhân, không muốn nếm trải lần thứ hai.
"Anh cả, anh đừng nghiêm túc thế!" "Anh rất nghiêm túc!" "Em biết, anh đồng cảm với em" "Anh không đồng cảm với em" "Nếu em đồng ý với anh, thì chính là tái hôn!" "Anh không phiền đâu!". Ngay khi cả hai đang giằng co mãi không xong...
“Ừm... tổng giám đốc Phó, giấy chứng nhận kết hôn của hai người, tôi đã làm xong rồi. Bây giờ tôi có thể tan làm được không?” Đột nhiên, nam nhân viên chứng nhận không kiềm chế được nữa, trên mặt nở nụ cười tiêu chuẩn, cực kỳ không biết điều mà hỏi han.
Đồng Kỳ Anh nhất thời nhìn nhân viên chứng nhận với vẻ mặt ngơ ngác.
Một là cô không có sổ hộ khẩu và chứng minh thư, hai là không làm kiểm tra sức khỏe, ba là không chụp ảnh đăng ký kết hôn, thế thì làm sao anh ta có thể làm xong giấy chứng nhận kết hôn được cơ chứ?
Điều này không hợp pháp!
Phó Quân Tiêu khẽ nhếch miệng ra lệnh: "Đưa cho đồng chí đó một phong bao lớn màu đỏ".
"Cái đó, không phải đâu! Anh cả..."
“Cục cưng, em nên thay đổi xưng hô rồi” Phó Quân Tiêu nở nụ cười đầy ẩn ý, trực tiếp bế cả người Đồng Kỳ Anh, đồng thời khi anh vừa đứng lên, cũng ôm cả Đồng Kỳ Anh vào lòng.
Tầng chín mươi chín của một tòa nhà, nhà ăn phương Tây.
Đây là một trong những nơi tuyệt vời nhất để ngắm nhìn quang cảnh về đêm trong số tất cả các tòa nhà ở Thành phố Thuận Canh.
Chính vì vậy mà chỗ ngồi của nhà ăn này đã đạt đến mức khó tìm được một chỗ trong suốt cả năm. Đặc biệt là đối với ngày lễ tình nhân và giáng sinh, các đơn đặt phòng đã kín chỗ từ sáu tháng trước.
Không chỉ các cặp tình nhân yêu thích mà nơi đây còn là một trong những địa điểm hẹn hò cao cấp nhất.
Giờ phút này, trong phòng ăn cực lớn chỉ có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ngồi ở bàn ăn bên cửa sổ kiểu Pháp đối diện mặt trăng tròn.
Người đàn ông khá cao, bộ vest được thiết kế thủ công vừa vặn, những chi tiết nhỏ ở nút cổ áo, chiếc khăn quàng trước ngực và chiếc đồng hồ hình dáng vầng trăng trên cổ tay đều thể hiện gu thời trang của anh.
Người phụ nữ có khuôn mặt khả ái, trông có vẻ là một cô con gái cưng.
Dù nhìn thế nào, cũng không thể nhìn ra họ giống một cặp vợ chồng mới cưới, mà giống như một đôi anh em ruột đã thất lạc từ lâu.
Trong gian bếp sau của nhà hàng, một vài nhân viên nữ trẻ tuổi đang bận rộn rửa bát, tụ tập lại một chỗ với nhau, không khỏi bàn tán xôn xao về ông chủ siêu giàu có đã bao hết quán vào tối nay.
Trên thực tế, bình thường, các cô đều đang “không ăn được nho thì nói nho còn xanh”.
Trời mưa cả ngày, đến khi ông trời dường như không còn mệt nữa, mới xua tan mây đen, thả vầng trăng sáng ra.
Đồng Kỳ Anh không khỏi sững sờ nhìn trăng tròn trên bầu trời.
Phó Quân Tiêu có những đường nét khuôn mặt ba chiều và ngũ quan tinh tế trên gương mặt tuấn tú, cả người toát lên khí chất lạnh lùng khiến người ta không thể không chú ý.
Nhưng Đồng Kỳ Anh hoàn toàn không quan tâm đến anh.
Bữa tối dưới ánh nến bên cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn ở tầng chín mươi chín, một trăm lẻ tám bông hồng đỏ và chiếc bánh cầu hôn tinh xảo trên bàn.
Rõ ràng là đồ phương Tây nhưng lại có đĩa cá đù nướng vàng ruộm thì khỏi chê, ngon không tưởng.
Nếu anh nhớ không lầm, chắc là cô thích ăn cá.
Trước đây, lần nào anh cũng đỏ mắt ghen tị mà nhìn Quân Bác gắp xương cá cho cô. Bây giờ, anh cũng có cơ hội này, cơ hội nhặt xương cá cho cô cả đời.
Phó Quân Tiêu chí chọn đĩa cá nguyên chất, đưa cho Đồng Kỳ Anh rồi đặt bên cạnh đĩa ăn tối của cô.
Đồng Kỳ Anh phục hồi tinh thần lại, cúi đầu xuống, có chút lơ đễnh mà ăn cơm, bởi vì cô thật sự không hiểu là anh cả có ý gì?
Chẳng lẽ đúng là anh gặp khó khăn trong tình yêu, mới dẫn đến bụng đói ăn quàng?
“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh đột ngột hỏi. Đồng Kỳ Anh nhướng mắt liếc Phó Quân Tiêu đang ngồi đối diện, rồi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, trong lòng không khỏi rên rỉ, cũng không thể đào một cái hố cho cô chui vào chứ?
Phó Quân Tiêu cầm cốc lên nhấp một ngụm rượu đỏ: "Ngày mai anh sẽ nhờ nhà thiết kế đến nhà may để thiết kế riêng một chiếc váy cưới cho em, dùng để chụp ảnh cưới cho hai người chúng ta".
"Khụ.." Anh không nói còn không sao, vừa mở miệng đã khiến cô bị sặc rồi.
Phó Quân Tiêu thấy vậy liền đứng dậy, vừa đưa nước cho Đồng Kỳ Anh, vừa vỗ nhẹ vào lưng cô.
"Anh cả, em..." "Hả?" “Em không đổi xưng hô được” Đồng Kỳ Anh méo miệng nói.
Phó Quân Tiêu khẽ nhún vai, quyết định tạm thời nhượng bộ: "Được rồi, em có thể tiếp tục gọi anh là “anh cả”, chúng ta cứ từ từ đi"
“Em nghĩ chuyện giữa hai ta quá nhanh!” Đồng Kỳ Anh mang vẻ mặt đau khổ nói tiếp.
"Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?" “Đã ba bốn năm rồi!” Đồng Kỳ Anh đáp với vẻ không chắc chắn.
“Nếu đã như vậy thì mình cũng nên kết hôn rồi” Gương mặt Phó Quân Tiêu đầy vẻ lạnh nhạt, thờ ơ mà nói tiếp: “Bây giờ ăn đi, đừng nói gì nữa”
Anh biết bây giờ vẫn chưa phù hợp để tỏ tình thực sự với cô.
Trong lòng cô vẫn có Quân Bác, nếu anh tỏ tình với cô vào lúc này, nhất định sẽ tăng thêm gánh nặng tâm lý cho cô. Nhưng không thành vấn đề, anh có thể từ từ đợi, đợi ngày cô hoàn toàn quên đi Quân Bác, chờ ngày cô có thể hoàn toàn chấp nhận anh.