*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai người vừa mới lên xe, tài xế đã hỏi anh là về công ty hay về nhà riêng.
Phó Quân Tiêu không hề nghĩ ngợi đã nói thẳng rằng, đi tới phố thương mại.
Anh nghĩ, anh nên cùng vợ mình đi dạo phố.
Thật ra, anh vẫn còn một hội nghị chưa mở, nhưng vì Kỳ Anh, anh đã bảo Trịnh Minh Hâm đổi thành hội nghị qua video.
Giữa Kỳ Anh và kiếm tiền, bên nào quan trọng hơn?
Tất nhiên là Kỳ Anh rồi, nhưng anh không thể không kiếm tiền.
Nếu anh không kiếm tiền, thì Kỳ Anh tiêu bằng gì?
Phó Quân Tiêu luôn có thể tận dụng thời gian, trên đường đi từ bệnh viện trung tâm đến phố đi bộ, điện thoại anh liên tục đổ chuông.
Đồng Kỳ Anh cũng rất thức thời, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, không nói tiếng nào. Đọc tiếp tại web T am l inh.
Nếu cứ thế này, thì cô đi tới đâu cũng có thể bị anh “bắt” lại, vậy thì sau này, cô làm sao ly hôn với anh được?
Hay là, cô nói thật với anh, thật ra cô hoàn toàn không muốn gả cho anh.
Sau khi cuộc họp qua video kết thúc, Phó Quân Tiêu vừa cúp máy xong, đã lấy một tấm thẻ ngân hàng ở trong túi quần ra, nhét thẳng vào tay Đồng Kỳ Anh, rồi hai người cùng đồng thanh:
“Anh cả.” “Kỳ Anh...”
“Anh nói trước đi..”.
“Đây là thẻ ngân hàng phụ của anh, mật khẩu là..” Phó Quân Tiêu dứt khoát giành trước một bước, rồi nghiêng người, tới gần tai cô, khẽ nhếch miệng cười nói: “520310”
Anh yêu em, anh muốn em!
Trong nháy mắt Đồng Kỳ Anh đã dựa sát vào cửa xe, cách xa Phó Quân Tiêu.
Chỉ thấy anh khẽ nhướng mày kiếm, khóe miệng mang theo ý cười sâu xa.
Hôm nay anh cố ý đổi mật khẩu này vì cô.
Một giây sau, Đồng Kỳ Anh đã vội vàng nhét lại thẻ ngân hàng vào tay Phó Quân Tiêu, rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Anh cả, em không cần”
Phó Quân Tiêu dịch tới gần Đồng Kỳ Anh, trong nháy mắt hơi thở mạnh mẽ trên người anh đã khóa chặt cô.
Đồng Kỳ Anh bị anh ép tới mức không còn đường lui, toàn bộ tấm lưng đều dán chặt lên cửa xe.
Chỉ thấy anh một tay chống lên cửa xe sau lưng cô, một tay nắm tay cô, nhét lại thẻ ngân hàng của anh vào lòng bàn tay cô nói: “Cục cưng, nếu em không tiêu tiền của anh, thì anh sẽ không có động lực kiếm tiền. Nếu em còn từ chối anh nữa thì anh sẽ tức giận, vậy thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy”.
“...” Đồng Kỳ Anh không còn gì để nói, chỉ có thể nhìn thẳng vào khuôn mặt điển trai của Phó Quân Tiêu.
Nụ cười xấu xa cười như không cười trên khuôn mặt điển trai của anh đã khiến cô hoàn toàn không thể nhìn thấu tâm tư anh.
Cô không thể nhìn thấy người đàn ông này...
“Nếu em tiêu tiền của anh, thì liệu lúc ly hôn, em có phải trả lại cho anh không?” Đồng Kỳ Anh hơi mơ màng hỏi.
Ly hôn?
Cô nhóc này còn muốn ly hôn với anh!
“Hai chúng ta vừa mới kết hôn, mà em đã nghĩ đến việc ly hôn, hình như không được ổn cho lắm đúng không?” Phó Quân Tiêu nhướng mày hỏi.
Đồng Kỳ Anh đã nhận được đáp án, có vẻ anh cả tạm thời chưa có ý định ly hôn với cô, cho nên cô có nói nhiều cũng vô ích.
Không bằng cô cứ bảo vệ phòng tuyến của mình, kiên trì trong hai năm trước.
Nhưng cô vừa nghĩ tới việc mình lại lãng phí thêm hai năm thanh xuân nữa, thì cảm thấy không đáng thay mình.
- -------------------