“Nghe bác sĩ Nhiên nói, sao tôi lại có cảm giác giống như dự định trung lập vậy?” Phó Quân Tiêu lạnh lùng nói.
“Ý tôi không phải là trung lập, nhưng tôi muốn làm điều gì tốt cho con gái mình. Từ sau khi Kỳ Anh rơi xuống vách núi thì coi như đã chết nửa cái mạng rồi. Khi tôi đưa con bé về, tôi nghĩ nó đã chết, nhưng không ngờ con bé vẫn còn một hơi thở. Có lẽ chính khát khao được sống của con bé đã duy trì mạng sống của nó” Đột nhiên Nhiên Hoàng Biên buồn bã nói: “Thực ra, cơ thể con bé vẫn chưa lành. Do não và dây thần kinh bị tổn thương nên mới xuất hiện triệu chứng rối loạn trí nhớ.”
"Thực sự chỉ là như vậy thôi sao?” Phó Quân Tiêu chất vấn.
Nhiên Hoàng Biên nhếch môi và không thể không thành thật thú nhận: “Tôi đã bảo người của mình truyền mọi sở thích của Bạch Vi vào Kỳ Anh thông qua biện pháp thôi miên rồi”
“Kỳ Anh đã thừa hưởng mọi sở thích của Hạ Bạch Vi sao? Vậy tại sao lại giống như Hạ Huyền Trâm vậy?” Phó Quân Tiêu không khỏi tỏ vẻ khó hiểu.
Lời nói của Nhiên Hoàng Biên càng lúc càng nhấn mạnh: “Nếu muốn nói người giống như Bạch Vị thì con gái Huyền Trâm của tôi mới là người giống Bạch Vi nhất”
“Hạ Huyền Trâm là con gái của ông sao?” Phó Quân Tiếu ngạc nhiên.
Nhiên Hoàng Biên không khỏi thốt lên: "Sao hả? Có vấn đề gì sao? Tại sao cô ấy không thể là con gái của tôi được”
Phó Quân Tiêu không nói nên lời.
“Tôi cảnh cáo cậu. Bây giờ Kỳ Anh đã trở thành đứa con gái như vậy rồi. Nếu cậu đối xử không tốt với con bé thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu.” Nhiên Hoàng Biên thẳng thắn đe dọa, sau đó dẫn Phó Quân Tiêu đến căn phòng mà Đồng Kỳ Anh đang ở.
Đồng Kỳ Anh nghe thấy tiếng mở khóa cửa liền núp sau cánh cửa, nhấc ghế lên. Khi ông già kia bước vào, cô sẽ đập ông ta và trốn khỏi đây.. Một tiếng “cạch” vang lên, cánh cửa tự động thu về hai bên khung cửa.
Khi ánh sáng lóe lên, một bóng đen chuẩn bị bay tới thì Phó Quân Tiêu đã đưa tay ra và nắm lấy một chân của cái ghế.
Hai tay Đồng Kỳ Anh ôm chặt lưng ghế, cô sững sờ mà nhìn chằm chằm Phó Quân Tiêu: “Anh cả, anh cả”
Phó Quân Tiêu liền giành lấy cái ghế trong tay Đồng Kỳ Anh và đặt nó sang một bên.
Nhiên Hoàng Biên từ phía sau Phó Quân Tiêu nhìn thấy cảnh tượng này thì ông ta liền chỉ tay vào Đồng Kỳ Anh: “Ha, đồ con gái bất hiểu. Còn muốn lấy ghế đánh bố sao?”
"Ông không phải bố của tội” Đồng Kỳ Anh nhíu mày nói.
“Con không muốn nhận thì cũng phải nhận. Máu của bố đã ở trong xương của con rồi” Nhiên Hoàng Biên trả lời một cách hùng hôn.
Thấy hai người đang tranh cãi kịch liệt, Phó Quân Tiêu liền ôm Đồng Kỳ Anh vào lòng: “Chúng ta đi thôi, mặc kệ ông ta” "Tôi là bố vợ của cậu đó” Nhiên Hoàng Biên tức giận nói.
Tại sao hai đứa con này lại bất hiểu như vậy chứ?
“Tôi đã thấy Anh Ninh rồi. Câu trả lời mà cậu Thập muốn.” Đồng Kỳ Anh định nói nhưng lại thôi.
Có lẽ Phó Quân Tiêu cũng hiểu ý nên đã hỏi Nhiên Hoàng Biên: “Có phải ông đã đánh cắp xác chết của Hạ Huyền Trâm không?”
“Cái gì mà ăn cắp chứ? Nó là con gái tôi đó” Nhiên Hoàng Biên đáp lại với giọng điệu tức giận.
“Tôi sẽ đưa Kỳ Anh đi. Tôi hy vọng sau này bố vợ đại nhân sẽ không quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa” Phó Quân Tiêu ôm lấy Đồng Kỳ Anh, cứ thế mà bước ra ngoài.
Nhiên Hoàng Biên định nói gì đó, nhưng khi ông ta nhìn thấy bóng dáng của hai người bọn họ lạnh nhạt rời đi thì lại thôi. Bây giờ, ông ta còn thể nói gì nữa chứ?
Ngay cả con trai cũng không quá thân với ông ta, huống chi là con gái của ông ta chứ.
Sau khi Phó Quân Tiêu và Đồng Kỳ Anh rời đi, Bùi Cúc Hoa bước đến bên cạnh Nhiên Hoàng Biên và an ủi: “Đừng ủ rũ nữa, ít nhất con gái của ông đã chọn được một chàng rể tốt rồi”
“Bà yên tâm, nhất định tôi sẽ tìm cách chữa khỏi căn bệnh cho con trai Bùi Hải Đăng của bà” Nhiên Hoàng Biên nói tiếp.
“Cảm ơn” Bùi Cúc Hoa nói với rầu rĩ không vui.
Thật ra Bùi Hải Đăng biến thành bộ dạng này cũng không phải do vấn đề ở thuốc mà trước khi cấy ghép gen đã xuất hiện vấn đề rồi.
Bùi Cúc Hoa cũng không có nhiều hy vọng, chỉ hy vọng rằng Nhiên Hoàng Biên có thể phát triển một loại thuốc để ức chế gen trong cơ thể anh ta.
Nhiên Hoàng Biên cũng đang cố gắng hết sức để bù đắp những sai lầm mà năm đó viện nghiên cứu “điên rồ” của ông ta đã gây ra.
Bùi Cúc Hoa liếc nhìn Nhiên Hoàng Biên với vẻ đăm chiêu rồi hỏi: “Bây giờ ông định đứng về phía nào? Bên Hạ Kiến Quốc hay bên Phó Quân Tiêu?”
“Cái này còn cần phải hỏi sao?” Nhiên Hoàng Biện hơi nheo lại đôi mắt đen thắm của ông ta.
Trên đường trở về, Đồng Kỳ Anh ngồi ở ghế phụ và không nói gì. Phó Quân Tiêu vừa lái xe vừa liếc nhìn Đồng Kỳ Anh từ kiếng xe. Anh luôn cảm thấy cô hơi khác so với mọi khi...
"Anh không nên để em đi với Lý Nhã Uyên...” Phó Quân Tiêu cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện.
Đồng Kỳ Anh lơ đãng trả lời: “Em chỉ không ngờ rằng Anh Ninh thực sự là chị gái của em. Hơn nữa, chị ấy còn là chị ruột”
“Anh sẽ giải thích điều này với cậu Thập, chắc chắn rằng anh ấy sẽ buông bỏ được” Phó Quân Tiêu nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh nghiêng đầu nhìn Phó Quân Tiêu, mỉm cười gật đầu.
“Em dự định sẽ không nhận người bố Nhiên Hoàng Biên này sao?” Phó Quân Tiêu hỏi.
Nụ cười trên gương mặt của Đồng Kỳ Anh dần dần vụt tắt, ánh mắt hơi rũ xuống.
Từ đầu đến cuối Nhiên Hoàng Biên không hề để lại ấn tượng tốt cho cô.
Trong mắt cô, Nhiên Hoàng Biên là một kẻ mất trí với tính cách bất định.
Ông ta không chỉ coi cô như một vật thí nghiệm, mà còn cả Bùi Hải Đăng nữa.