Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 622: Sở thích của công chúa nhỏ



Chẳng qua là Phó Quân Tiêu quá cưng chiều con gái thôi.

Đồng Kỳ Anh không nhịn được cười, nói: “Hết cách rồi, nhất định là kiếp trước anh cả của tôi vẫn chưa trả xong nợ tình, nên ông trời mới phái Mộc Miên đến với anh ấy!”

Một bên khác, trước một quán trà sữa ngoài của một quán cà phê Internet cao cấp trong thành phố, hai cô gái đang lén lút thêm nguyên liệu vào ly trà sữa kem.

Hai cô gái liếc nhìn nhau một cái, giả vờ bình tĩnh che lại nắp vòm trong suốt của ly trà sữa lại, sau đó cùng nắm tay đi vào cửa tiệm cà phê Internet.

Họ vừa mới bước chân sau vào, lúc này một nam sinh mặc quần dài đen, dáng vẻ cao to, tóc tại gọn gàng, gương mặt đẹp trai cũng bước vào.

“Mộc Miên, trà sữa kem của cậu đến rồi!” Cô gái kia nhẹ nhàng đưa ly trà sữa trên tay cho Nhiên Mộc Miên.

Nhiên Mộc Miên vừa thắng một trò chơi, vì vậy cô bé đứng dậy khỏi ghế, bước ra khỏi chỗ ngồi, đỡ thắt lưng, khởi động gân cốt.

“Mộc Miên, cậu chơi game giỏi hơn các bạn nam trong lớp chúng ta nữa!” Một cô gái khác mỉm cười, khen ngợi cô bé.

Nhiên Mộc Miên đắc thắng cười nói: “Tớ đã bái kiến “đại thần” làm sư phụ, sư phụ giỏi dạy trò giỏi mà! Đương nhiên là tớ cũng phải vô cùng lợi hại rồi!”

“Nào, đây đây, trà sữa kem của cậu, không ăn thì tan mất!” Cô gái vội vàng giục.

Lúc này Nhiên Mộc Miên mới lấy cốc trà sữa kem.

Nhưng kết quả là cô vừa cầm ly trà sữa trên tay, còn chưa cầm chắc thì phía sau lưng truyền đến một lực lớn đây cô bé.

“Rào” một tiếng, ly trà sữa kem đã đổ thẳng lên bầu ngực của cô gái ngồi trước mặt vừa đưa trà sữa kia.

Cô gái hét lên “A!”

Nhiên Mộc Miên nhanh chóng đặt cốc trà sữa đã cạn xuống, lấy khăn giấy trên bàn đưa cho cô gái rồi nhìn xung quanh xem tên khốn nạn nào vô tình đâm trúng cô.

Cô bé thấy một người con trai trông rất gầy, dáng người cao, mặc áo sơ mi trắng, vạt áo đen, vai rộng, eo hẹp, mông hơi vểnh lên, bóng lưng mê người vừa đi ngang qua.



“Này, cậu đứng lại cho tôi! Cậu đụng vào tôi và khiến tôi làm đổ trà sữa kem lên người bạn tôi rồi. Vậy mà một câu xin lỗi cũng không có!” Nhiên Mộc Miên giận dữ hét lên.

Nam sinh kia dừng bước, quay lại một cách bình tĩnh.

Khi cậu ấy quay lại, không chỉ có hai nữ sinh kia bất ngờ, ngay cả Mộc Miên cũng không khỏi trợn tròn mắt.

Nam sinh đó sở hữu những đường nét trên gương mặt rất đẹp trai, không hề thua kém bất kỳ sao nam thần tượng nào trên màn ảnh.

Ngay cả thần tượng Lạc Vũ của cô bé cũng không đẹp trai bằng cậu nam sinh này!

Đặc biệt là đôi mắt của cậu ấy, ngoài kiểu hai mí ưa nhìn, còn vô cùng sáng, giống như những vì sao trên trời vậy.

Làm thế nào một người nam sinh có thể đẹp đến như vậy được chứ?

Hai cô gái kia không khỏi mê mẩn.

Chỉ có Nhiên Mộc Miên là người đầu tiên bình tĩnh lại, bước tới tìm cậu nam sinh kia để nói lý lẽ: “Cậu đi xin lỗi bạn tôi cho tôi!”.

Lúc này, gương mặt của nam sinh kia không hề để lộ chút biểu cảm nào, sau khi thờ ơ liếc nhìn hai cô gái đằng kia, cậu ấy lại quay đầu nhìn xuống cô gái đang đứng trước mặt mình.

“Cút”

"?” Nhiên Mộc Miên ngẩn người.

Nam sinh này lạnh lùng đến mức gần như không có tình người.

“Cậu đụng vào tôi, còn không xin lỗi mà còn bảo tôi cút, đầu óc câu có vấn đề sao vậy hả?” Sau khi tỉnh táo lại, Nhiên Mộc Miên lại tức giận nói.

Cậu nam sinh liếc nhìn Mộc Miên, sau đó đưa tay lên nhìn giờ trên đồng hồ rồi quay đi không nói gì.



Nhiên Mộc Miên vội vàng chạy theo nhưng chỉ thấy cậu ấy bước vào một cánh cửa trong quán cà phê Internet có ghi chữ, không phận sự miễn vào, khi cô bé bước tới thì cửa đã tự động đóng lại.

Cô bé vội vàng ấn vào tay cầm, nhưng cửa đã khóa chặt.

“Mộc Miên, bỏ đi! Cái này người ta gọi là đẹp thì có quyền đấy!” Cô gái bị trà sữa đổ lên người đang lau quần áo bước tới xoa dịu cảm xúc của Nhiên Mộc Miên.

Nhiên Mộc Miên giận dữ đá vào cánh cửa, dấu chân của cô bé ngay lập tức in lại trên cánh cửa màu xanh đậm này.

Hai cô gái kia bốn mắt nhìn nhau, không nói gì thêm.

“Mộc Miên, không phải cậu nói rằng có một chiến đội muốn đánh sao? Sắp đến giờ rồi phải không?” Một trong số các cô gái nhanh chóng nhắc nhở.

Sau đó Nhiên Mộc Miên mới nhớ đến việc chính của mình.

Lúc ở nhà cô bé không dám chơi loại game thi đấu này, vì nếu bố phát hiện ra thì sợ rằng cả trăm cái máy tính sẽ bị bố đập vỡ mất, nên cô bé phải lén lút chạy ra ngoài chơi.

“Mộc Miên, nếu không, tớ và Bích Cầm về nhà trước nhé, cậu xem, quần áo của Bích Cầm bẩn hết rồi, ngồi ở đây không tiện” Cô gái nói tiếp.

Nhiên Mộc Miên gật đầu: “Vậy hai người chú ý về nhà an toàn nhé”

“Được rồi.” Cô gái đáp.

Bích Cầm bị dội trà sữa lên người còn quay lại dặn dò: “Mộc Miên, cậu cũng vậy! Chơi game xong thì về sớm một chút”

“Ừ” Nhiên Mộc Miên vẫy tay với hai người bạn tốt của mình: “Bye bye”

Hai nữ sinh thấy kế hoạch không thành, bực tức rời quán cà phê Internet.

“Sớm biết như vậy thì đã mua thêm một gói nữa rồi” Chu Bích Cầm bực bội nói.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.