Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 738



Chương 738: Gặp người nào liền thích người đó

Trưa hôm đó, khi Nhiên Mộc Miên và Cố Thiên Ngân đang cùng nhau dùng bữa trong căng tin, Minh Tư Thành đột nhiên ngồi xuống bàn với khay thức ăn trên tay.

Anh ngồi đối diện với Nhiên Mộc Miên, Cố Thiên Ngân trông thấy thế liền vội vàng đứng dậy và ngồi bên cạnh Nhiên Mộc Miên với cùng với khay thức ăn.

“Tôi phát hiện ra rằng hai ngày qua có một người đàn ông luôn bí mật nhìn chăm chằm vào cô” Minh Tư Thành nói đùa, và nhẹ nhàng gắp một chiếc đùi gà lớn từ khay đồ ăn của anh vào khay của Nhiên Mộc Miên.

Không chút do dự, Nhiên Mộc Miên liền gắp cái đùi gà mà Minh Tư Thành đưa cho, cản một miếng, cô vừa nhai vừa nói một cách mơ hồ: “Anh đang nói về Lang Khiếu Nhật?”

ô lại bắt đầu giở cái tính gặp người nào liền thích người đó à?” Minh Tư Thành tiếp tục nói đùa.

Cố Thiên Ngân đang ngồi nép ở một bên, liếc nhìn Minh Tư Thành một cách bí mật, trực giác của cô ta nhận thấy cái tên đại nam thần Minh này đang làm bể bình giấm chua đây mà.

Nhưng Nhiên Mộc Miên lại cố tình không hề hay biết, thay vào đó, cô bắt đầu gây gổ với Minh Tư Thành: “Ừ! Nếu tôi vừa nhìn thấy ai liền thích người đó thì sao? Lang Khiếu Nhật thật sự rất đẹp trai đúng không?”

Minh Tư Thành khẽ nhếch mép nơi khóe miệng, ánh mắt hướng đến sau lưng Nhiên Mộc Miên.

Anh nhìn thấy một người mặc áo sơ mi xám với quả đầu mái xéo hai màu đen xám đang ngồi ở bàn phía sau cô.

Cùng với cái nhìn xuyên thấu toát lên sự lạnh lùng hiếm thấy khiến anh không thể coi thường.

Trực giác của Minh Tư Thành cảm thấy bản thân anh thật sự không thích cậu nhóc Lang Khiếu Nhật này.

Lang Khiếu Nhật vô tình nhìn lên, đối diện với ánh mắt của Minh Tư Thành.

Giữa tiếng huyên náo ồn ào nơi căn tin trộn lẫn với mùi thơm khác nhau của những bữa ăn, Lang Khiếu Nhật vẫn có thể ngửi thấy mùi hương từ Minh Tư Thành.

Mùi hương có cảm giác rất đỗi quen thuộc với anh ta Hương thơm này làm cho Lang Khiếu Nhật bất giác cảm thấy anh ta và người này có một mối quan hệ gì đó.

Thấy Minh Tư Thành đang ngơ ngác nhìn mình, Nhiên Mộc Miên khua nhẹ tay trước mắt Minh Tư Thành.

“Này! Anh đang nhìn cái gì vậy?” Nhiên Mộc Miên tò mò hỏi.

Minh Tư Thành hoàn hồn, bất chợt hướng ánh mắt vào Nhiên Mộc Miên, anh ta thản nhiên đáp: “Nếu cô thật sự vẫn còn cái bản tính gặp người nào vội thích người đó như thế này thì e là sau này sẽ khó mà có được tình yêu đích thực…

“Tôi thấy hôm nay anh thật kỳ quái! Tôi có được tình yêu đích thực hay không thì liên quan gì đến anh?” Nhiên Mộc Miên cau mày bất mãn.

Minh Tư Thành chỉ cảm thấy trái tìm mình đau nhói, sau cái đau nhói đó anh cười gượng: “Thật sao? Thật sự không liên quan gì đến tôi Dù gì tôi và cô cũng sẽ không yêu nhau thật sự. Tất nhiên cô hẳn cũng không phải là chân ái của tôi”

“Vâng vâng vâng! Tôi biết! Anh không cần nhấn mạnh với tôi!” Nhiên Mộc Miên lập tức đáp lại với giọng điệu tức giận.

Cố Thiên Ngân không thể không lén nhìn về phía Nhiên Mộc Miên, rồi sau đó lại lén nhìn về hướng Minh Tư Thành.

Cô ta luôn cảm thấy cuộc cãi nhau của họ giống như một cuộc cãi vã của cặp vợ chồng mới cưới.

“Cô cứ từ từ ăn đi nhé, tôi đi đây!” Minh Tư Thành còn chưa ăn được gì đã vội cầm khay cơm, đứng dậy rời đi.

Nhiên Mộc Miên tiếp tục nhai chân gà, nhưng đột nhiên cảm thấy chân gà có vị như đang nhai sáp Từ khi Lang Khiếu Nhật đến trường học của bọn họ, vô tình lại rước về không ít những chuyện phiền toái.

Và sau khi Minh Tư Thành nói những điều khó hiểu với cô trong căng tin vào buổi trưa hôm đó, anh đã không liên lạc lại với cô trong hai hoặc ba ngày.

Thỉnh thoảng, Nhiên Mộc Miên lại cầm điện thoại của mình lên và nhìn chằm chằm vào số điện thoại của Minh Tư Thành trong danh bạ điện thoại.

Theo thời gian, cô không biết răng mình đã có thể ghi nhớ số điện thoại di động của Minh Tư Thành.

“Mộc Miên, cậu đang thẩn thờ gì thế? Mau lau nhanh đi chứ!” Giọng nói thúc giục của Cố Thiên Ngân đột nhiên vang lên bên tai.

Sau khi Nhiên Mộc Miên tỉnh táo trở lại, cô đã nhớ ra nhiệm vụ hiện tại của mình là lau các giá sách của thư viện.

“Khụ Khu”

Tầng trên cùng của giá sách đã phủ đầy bụi Nhiên Mộc Miên trong tay đang cầm cây chổi lông gà vội che miệng lại và ho sặc sụa.

Ngay sau đó, cây chổi lông gà vốn được cầm trong lòng bàn tay đột nhiên biến đi đâu mất.

Nhiên Mộc Miên vô thức ngẩng đầu nhìn thấy trong tay của Lang Khiếu Nhật đang cầm cây chổi lông gà của cô, ngây người nói: “Cô qua lau bên kia đi, tôi sẽ lau ở đây”

“Ờm!” Nhiên Mộc Miên khẽ đáp, sau đó quay người lại, trong lòng vẫn đang nghĩ về Minh Tư Thành.

Hay là, cô chủ động nhắn tin hỏi thăm anh?

Không được không được!

Cái tên Minh Tư Thành đó có vẻ không thích con gái chủ động cho lắm.

Nhiên Mộc Miên cầm khăn lau, một mặt thì đang quơ tay lau tấm ván mỏng ngay trên giá sách còn mặt khác lại đang nghĩ ngợi lung tung.

Lang Khiếu Nhật ở phía bên kia có hơi nghiêng đầu nhìn về phía Nhiên Mộc Miên, hiện trên mặt vẫn không có chút biểu cảm nào khác.

Thư viện lúc này hiện vẫn đang được dọn dẹp và không có ai khác trong đó ngoài họ nữa, thì Lang Khiếu Nhật lặng lẽ di chuyển và từ từ đến gần Nhiên Mộc Miên.

Mùi hương từ cơ thể cô từ từ xông vào mũi của anh ta.

Lang Khiếu Nhật chậm rãi đưa tay lên, con ngươi vốn mang một màu đen lạnh lẽo lập tức vô cùng sợ hãi hóa thành màu vàng Nhiên Mộc Miên cảm thấy lạnh sống lưng một cách khó hiểu, cô bất chợt quay lại.

Lang Khiếu Nhật đột nhiên ra tay nhanh về phía cô, Nhiên Mộc Miên sợ hãi nhắm mắt lại.

Cho đến khi cô e dè từ từ mở mắt ra, thì liền thấy hai tay của Lang Khiếu Nhật đang duỗi thẳng về phía đỉnh đầu của cô, chúng chậm rãi rơi xuống ngay khi trong lòng bàn tay đang nâng lấy một quyển từ điển khá là nặng, “Cảm ơn!” Nhiên Mộc Miên ngượng nghịu cười ‘Vừa rồi cô còn tưởng anh ta sẽ tấn công mình lần nữa, nhưng cô không ngờ rằng anh ta vừa đỡ cho cô một cuốn từ điển được rơi từ giá sách phía trên xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.