Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 758



Chương 758: Không gọi anh ấy là ông chú già nữa

Nhiên Mộc Miên ôm lấy cổ Lãnh Diệc Phàm, mỉm cười: “Đương nhiên biết rồi! Em sẽ nói với ông cố rằng vị cơ phó nữ kia không thích anh. Vậy có cần em giải thích cho ông cố biết không?”

“Không cần, ông cố là người sáng suốt, át hẳn sẽ đoán được tám chín phần” Lãnh Diệc Phàm khẽ cười, lưng cõng Nhiên Mộc Miên, chầm chậm bước về phía trước.

Nhiên Mộc Miên không nhịn được cảm thán: “Hai anh em chúng ta đáng thương quá đi! Một người bị ép kết hôn, người kia bị bắt đi xem mắt”

“Anh nghe nói, hôn sự của em là do chính tay em chọn mài!

Lúc trước, rõ ràng là ông nội tự tay đem tất cả tư liệu về các chàng trai chưa lập gia đình tới cho em lựa chọn. Còn nữa, lúc anh biết tin này, anh còn tưởng em sẽ chọn đại đội trưởng của bọn anh nữa chứ” Lãnh Diệc Phàm cảm thán.

“Sao anh cả lại cho rằng em sẽ chọn đại đội trưởng của bọn anh chứ?” Nhiên Mộc Miên khó hiểu hỏi Lãnh Diệc Phàm cười: “Không phải hồi còn bé em luôn miệng gào thét mai mốt lớn lên phải gả cho bố sao?”

“Nhưng mà lúc đó em cảm thấy bố mình rất đẹp trai! Hơn nữa Minh Khải Huy là anh trai của Minh Tư Thành, lớn hơn em cả 15 tuổi, em sẽ không chọn một ông chú làm chồng đâu!”

Lãnh Diệc Phàm nghiêm mặt lại, nói: “Anh cả không cho phép em nói đại đội trưởng của anh như vậy!”

“Dạ, dạ! Là em sai! Anh cả, vậy anh nói cho em biết, tại sao đại đội trưởng của anh còn chưa lấy vợ sinh con thế, cũng qua ba mươi rồi còn gì?” Nhiên Mộc Miên tò mò nói.

Dù gì thì bộ dạng của Minh Khải Huy cũng không tệ, bàn về gia thế hay vẻ đẹp, cũng không đến nỗi tìm không thấy bạn gái đi ha.

Mặt mũi Lãnh Diệc Phàm bỗng trầm xuống, anh ấy phiền muộn nói: “Bạn gái của anh ấy, ba năm trước đã hy sinh khi đi chi viện cho trận chiến ở nước ngoài rồi. Vì vậy tới giờ anh ấy vẫn không chịu lập gia đình”

Nhiên Mộc Miên ngây đơ cả người, cô im lặng hồi lâu. Lãnh Diệc Phàm thấy Nhiên Mộc Miên không nói chuyện nữa, hỏi: “Sao không nói gì?”

“Từ giờ về sau… em sẽ không gọi anh ấy là ông chú già nữa đâu!” Nhiên Mộc Miên thề son sắt.

Lãnh Diệc Phàm không nhịn được mà bật cười.

“Đại đổi trưởng tính cả đời không cưới vợ nữa sao?” Nhiên Mộc Miên lại hỏi tiếp.

Lãnh Diệc Phàm cảm khái: “Chắc là vậy”

“Thế lúc trước khi ông nội nhắc tới chuyện hôn sự, anh ấy không phản đối à?”

“Anh ấy không phản đối. Anh ấy bảo chắc chắn em không thích anh ấy đâu. Anh còn đánh cược với anh ấy nữa. Cuối cùng là anh thua” Lãnh Diệc Phàm cười đáp.

Nhiên Mộc Miên không nhịn được mà véo lỗ tai Lãnh Diệc Phàm: “Ai bảo anh tự cho rằng hiểu rõ em cơ!”

“Anh đã nói em phải đứng đản lên rồi mà! Chờ mai mốt anh cả có bạn gái, lưng của anh, lỗ tai của anh đều thuộc về bạn gái hết. Ngay cả em cũng không được đụng vào!” Lãnh Diệc Phàm nghiêm trang nói.

Nhiên Mộc Miên cười cười: “Biết rồi!”

Cứ như thế, nguyên đoạn đường, Lãnh Diệc Phàm cõng Nhiên Mộc Miên trên lưng, đưa cô trở về khách sạn.

Sau khi Lãnh Diệc Phàm quay về quân bộ, Nhiên Mộc Miên một mình ở trong phòng khách sạn, cầm điện thoại nhắn tin với Minh Tư Thành.

Minh Tư Thành trả lời, bảo cô rằng chiều mai anh mới tới được. Với lại, anh đã chuẩn bị vé VỊP cho cô rồi, còn là chỗ xem trận đấu tốt nhất nữa.

Nhiên Mộc Miên thấy Minh Tư Thành trả lời tin nhắn của mình thì ngả lên giường, miệng không khép lại được. Cùng lúc này, phía trên đỉnh đầu của cô, một chiếc máy bay dân dụng xuyên qua tầng mây, bay thẳng vào bầu trời cách mặt đất mấy ngàn mét.

Máy bay đang ở trạng thái tự lái, Tống Vân Thùy đứng dậy, rời khỏi khoang điều khiển, đi tới phòng ăn ở cách vách để pha cà phê cho sư phụ.

Chuyện này đáng lẽ là việc của tiếp viên, nhưng sư phụ nói, cà phê cô ấy pha uống ngon hơn, nên cô ấy chủ động nhận lấy công việc này.

Đồng nghiệ šy, tiếp viên trưởng là một người phụ nữ tinh tế và đã có gia đình. Bởi vì cô ta đã sớm nghe ngóng được chuyện Tống Vân Thùy đi xem mắt nên lúc này thừa dịp Tống Vân Thùy đang rảnh rồi pha cà phê, chạy tới nói chuyện phiếm với cô ấy.

“Nghe đồn hôm nay cô đi xem mắt à? Sao? Vừa ý không?

Đối phương là người đàn ông thế nào?” Tiếp viên trưởng tò mò hỏi.

Dù sao, trong công ty hàng không dân dụng này của bọn họ, Tống Vân Thùy có thể nói là “hoa khôi” hàng đầu.

“Là một quân nhân tại ngũ, gương mặt vô cùng điển trai, tính tình cũng lịch sự, không tệ lắm” Tống Vân Thùy vừa xay cà phê, vừa thản nhiên trả lời.

Trên mặt tiếp viên trưởng hiện lên vẻ ngưỡng mộ: “Thì ra là một anh lính à! Không tệ, không tệ! Nhớ lại hồi đi xem mắt, tại sao tôi không gặp được một anh lính chứ? Thật ra tôi cũng muốn gả cho quân nhân mà. Vậy thì mai mốt tôi có thể lớn tiếng nói với anh ấy “anh bảo vệ đất nước, em bảo vệ anh rồi.

Cô nói xem, lý tưởng của tôi có hào hùng không?”

“Ước mơ không tệ, cô có thể ly hôn rồi tái giá. Tôi nghĩ, anh lính sẽ không ngại cô kết hôn lần hai đâu” Tống Vân Thùy cười khẽ, về chuyện của Lãnh Diệc Phàm, cô ấy chưa kể quá nhiều cho đồng nghiệp của mình nghe.

Tiếp viên trưởng lại chậc lưỡi, lắc đầu thở dài: “Bỏ đi! Chàng trai nhà tôi cũng không tệ chút nào.”

Tống Vân Thùy nghe vậy cũng chỉ cười chứ không đáp lời.

Tiếp viên trưởng lại hỏi tiếp: “Vậy hai người có kết quả không?

Xem mắt thành công chứ?”

“Hôm nay, sau khi nói chuyện với nhau, tôi nhận ra tính cách cả hai không hợp” Tống Vân Thùy cầm bình nước nóng, rót vào ly cà phê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.