Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 759



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 759: Cảm thấy anh ấy rất vĩ đại

Tiếp viên trưởng lập tức quay sang nhìn Tống Vân Thùy bằng ánh mắt kinh ngạc: “Tôi thấy cô cũng hòa đồng với người khác mà, sao tính cách lại không hợp? Với lại, hai người mới gặp nhau lần đầu, chưa nói chuyện được mấy câu, sao tính cách lại không hợp?”

“Thật ra là tôi tự cảm thấy anh ấy quá ưu tú, tôi không xứng.

với anh ấy” Tống Vân Thùy thả thêm chút muối vào ly cà phê.

“Quá ưu tú? Ý cô là tương lai anh ta có khả năng trở thành đoàn trưởng sao?” Trên mặt tiếp viên trưởng lộ ra biểu cảm sùng bái.

Sau khi Tống Vân Thùy pha xong cà phê, đặt ly cà phê lên khay, sau đó quay sang nhìn tiếp viên trưởng cười: “Ừm, vì vậy nên tôi phải tự biết thân biết phận. Tôi về khoang điều khiển trước đây”

Lúc này vị cơ trưởng thứ hai của ca trực cướp lấy ly cà phê trong tay Tống Vân Thùy, chẳng nói chẳng rằng uống liền một khen: “Cà phê hoa khôi Tống của chúng ta pha uống ngon Tống Vân Thùy vẫn bình tĩnh cười, sau đó ngồi xuống đối diện ghế phó lái cạnh sư phụ, nói: “Sư phụ, cà phê của người bị một con khỉ lưu manh cướp rồi, để em pha lại cho người ly khác”

“Được!” Vị sư phụ đang ngồi ở ghế lái phụ gật đầu.

Tống Vân Thùy cho vị cơ trưởng nam thứ hai kia một cái liếc mắt, rồi xoay người mở cửa bước ra khỏi khoang điều khiển. Cô ấy là một người phụ nữ có cả mỹ mạo lẫn sự trang nhã, hơn nữa còn có quan hệ không tồi với đồng nghiệp.

Sau khi Tống Vân Thùy rời khỏi khoang điều khiển, ngay khi cửa khoang đóng lại, vị sư phụ đang ngồi ở ghế lái phụ tán gẫu với vị cơ trưởng nam thứ hai vài câu: “Cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện theo đuổi Vân Thùy nữa. Vân Thùy đã nói với tôi rồi, em ấy sẽ không kết hôn với đồng nghiệp đâu”

Nói thật, ấn tượng đầu tiên mà người như Lãnh Diệc Phàm cho cô thật sự không tệ lắm. Nếu không phải thu nhập cá nhân giữa hai người cách biệt quá lớn, có lẽ cô ấy sẽ cân nhắc chuyện kết hôn.

Bỏ đi, đừng nghĩ nữa. Dù sao từ nay về sau, có lẽ hai người sẽ không còn cơ hội gặp mặt.

Khóe môi Tống Vân Thùy hơi giương lên, tiếp tục pha cà phê.

Mặt khác, sau khi Lãnh Diệc Phàm quay về quân bộ, hoàn toàn không nghĩ gì tới Tống Vân Thùy nữa. Có lẽ hai người họ đã gặp nhau sai thời điểm.

Hôm sau, khi Tống Vân Thùy hoàn thành xong một chuyến bay, cô ấy |: mẹ mình ép đi xem mắt. Hình như trong mắt mẹ cô ấy, từ khi Tống Vân Thùy bị bạn trai cũ đá, sẽ không có ai thèm cưới cô ấy nữa vậy.

Kỳ thật, lúc đầu khi mẹ cô ấy sắp xếp cho cô ấy đi coi mắt, Tống Vân Thùy không thích chút nào. Nhưng sau đó mẹ lại dùng chiêu “một khóc, hai nháo, ba thắt cổ”, hơn nữa mỗi ngày đều gọi điện tụng kinh bên tai cô ấy, khiến cô ấy không chịu nổi nữa mới xuôi theo sự sắp xếp của mẹ mình.

Địa điểm xem mắt lần này là một quán trà bên cạnh bệnh viện trung tâm Bắc Bình. Thời gian và địa điểm đều là do đối phương đưa ra. Khi bước vào quán trà, ánh mắt Tống Vân Thùy lập tức khóa chặt vào một cái bàn ngay giữa quán. Bởi vì, lúc này ở trong quán chỉ có một người đàn ông ngồi ở đó, bắt cô ấy không để ý đến chuyện này cũng rất khó đó.

Người đàn ông này tóc tai chỉnh tề, trong mặc sơ mi trắng, ngoài khoác áo vest màu đen, phong cách khá thoải mái. Lúc này anh ta đang cúi đầu nghịch điện thoại.

Tống Vân Thùy bước lại gần, rồi ngồi thẳng xuống chỗ ngồi đối diện anh ta. Bấy giờ người đàn ông mới ngước mặt lên, cũng tức khắc cất di động trong tay đi.

Tư thế ngồi của Tống Vân Thùy trông vừa tùy ý lại trang nhã, có vẻ như không hề căng thẳng chút nào với buổi xem mắt hôm nay. Không biết là do cô ấy đã hẹn hò với biết bao nhiêu người đàn ông, nên chẳng lo lắng gì về chuyện này cả.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng có thể là vì cô ấy đang ôm tư thái muốn giải quyết chuyện này nhanh gọn mà thôi.

Sau khi quan sát Tống Vân Thùy xong, khóe miệng người đàn ông giương lên, tạo thành một độ cong lịch sự, anh ta chủ động hỏi thăm: “Cô Tống, xin chào”

“Xin chào anh Trần” Tống Vân Thùy cười nhàn nhạt.

Tiếp đó, anh trần vẫy tay với phục bị, phục vụ lập tức mang lên hai tờ thực đơn, lần lượt đưa cho hai người họ.

“Cho tôi một ly nước lọc” Anh Trần không nhìn thực đơn mà trực tiếp gọi món với phục vụ, sau khi gọi món xong, anh ta nhìn về phía Tống Vân Thùy, nho nhã vươn tay: “Cô Tống cứ chọn tùy ý Nếu anh ta đã gọi một ly nước lọc, vậy Tống Vân Thùy cũng dứt khoát đóng thực đơn, mỉm cười nói với phục vụ: “Cho tôi một ly nước lọc luôn”

Dù sao bây giờ cũng chưa tới giờ cơm.

“Do tôi cảm thấy nước lọc tốt cho cơ thể hơn trà và nước ngọt thôi” Anh Trần giải thích.

Tống Vân Thùy ung dung cười: “Tôi biết, dù gì thì anh Trần đây cũng là bác sĩ khoa ngoại mà”

“Nếu hai ta đã biết nghề nghiệp và mức lương của đối phương, thế thì tôi sẽ nói thẳng vào chuyện sau khi hai chúng ta chính thức sống chung, cô thấy thế nào?” Anh trần vào thẳng vấn đề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.