Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 768



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 768: Có đáng để cô tiếp tục yêu

Sau khi Nhiên Mộc Miên rời khỏi khách sạn, cô ngẩn ngơ đi dọc con phố.

Thật ra, cô biết Minh Tư Thành cố tình nói dối cô, nhưng cô vẫn buồn vì những lời nói dối của anh.

Tại sao cô lại hy vọng anh thích mình như vậy?

Anh không có lý do gì để thích cô cả!

Suốt chặng đường cô đi lại với dáng vẻ lảo đảo, nghiêng ngả, khi không thể đi xa hơn Nhiên Mộc Miên ngồi trên ghế đá bên đường, rụt đầu lại.

Giờ phút này, khi chuyện của Minh Tư Thành vẫn chưa làm cô khôi phục tỉnh thần thì ở thành phố Cung Huy, chuyện của ông cố lại càng khiến đầu óc cô trở nên rối bời.

Quản gia của nhà họ Phó gọi điện đến và nói rằng ông cố cô tự nhiên ngất xỉu và phải nhập viện.

Nhiên Mộc Miên không thể chỉ quan tâm đến cảm xúc cá nhân của mình, vội vàng bay về thành phố Cung Huy từ Bắc Bình.

Cô mang theo hành lý đến phòng bệnh của ông cố Phó Hoằng Khôn, nhưng ông cố đang ngồi trên xe lăn hoàn toàn khỏe mạnh, bình an, có vẻ chỉ muốn cô cháu gái nhỏ của mình đưa ông đến khu Quý Hồên của bệnh viện để hít thở một chút.

“Ông ơi, ông thực sự dọa con hoảng sợ một phen đấy”

Nhiên Mộc Miên vừa phàn nàn vừa đẩy xe của Phó Hoằng Khôn đi trên con đường rải sỏi trong vườn.

Nhiên Mộc Miên tươi cười đáp lại: “Được ạ. Từ nay về sau, những ngày cuối tuần con sẽ về thăm ông cố”

“Được! Tốt lắm. Không phí công ông cố thương con như: vậy” Phó Hoằng Khôn nói với một nụ cười vô cùng hài lòng.

“Tống Vân Thùy, cô ấy là em gái của cô. Tại sao cô lại tàn nhẫn đến mức không thể cứu em gái mình?”

Đột nhiên, tiếng mắng mỏ của một người đàn ông cắt ngang cuộc trò chuyện của Nhiên Mộc Miên và Phó Hoằng Khôn.

Nhiên Mộc Miên nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng ở hành lang nói chuyện.

Người đàn ông kia, Nhiên Mộc Miên không quen biết anh ta.

Nhưng người phụ nữ kia, Nhiên Mộc Miên có ấn tượng vô cùng sâu sắc.

“Ông ơi, chị ấy… không phải là người phó cơ trưởng đã từ chối anh trai con trong buổi gặp mặt sao?” Nhiên Mộc Miên ngạc nhiên hỏi.

Nghe những gì Nhiên Mộc Miên nói, Phó Hoằng Khôn nheo mắt và cẩn thận nhìn lại người phụ nữ trong bộ đồng phục nghiệp vụ màu xanh đậm trước mặt ông.

Người phụ nữ trang điểm tinh tế, khí chất cao quý.

Ngược lại, người đàn ông bên cạnh mặc dù có khuôn mặt tuấn tú trong bộ vest và giày da, nhưng lại không có chút khí chất của người phụ nữ kia.

“Em gái tôi?” Tống Vân Thùy chế giễu, nhìn bạn trai cũ Trịnh Quý Hồ đang đứng trước mặt, khinh thường nói: “Con gái của một người thứ ba, lại cướp bạn trai của chị gái mình, cũng xứng làm em gái tôi!”

“Vân Thùy, chuyện giữa chúng ta không liên quan đến Khả Như, em đừng trách Khả Như được không?” Trịnh Quý Hồ sốt ruột nói, sau khi dừng lại một chút, anh ta than phiền rằng tất cả là lỗi của Tống Vân Thùy: “Chúng ta ở bên nhau ba năm, gần nhau thì ít xa nhau thì nhiều. Hơn nữa, em quanh năm đi máy bay, tính tình kiêu ngạo, cô độc. Em nói xem làm sao chúng ta có thể ở sống chung với nhau được nữa?”

“Làm thế nào để có thể sống chung với tôi? Hả! Vậy thì ít nhất anh phải chia tay với tôi, rồi sau đó cùng Tống Khả Như yêu nhau đi! Anh nói với tôi “Anh sẽ luôn yêu em” trong tin nhắn, nhưng lại lợi dụng lúc tôi đi học làm phi công qua lại với Tống Khả Như là sao?” Tống Vân Thùy hỏi một cách vô cùng gay gắt.

“Anh đã nói rằng khi anh ở bên cạnh em, anh với Khả Như là mối quan hệ trong sáng, nhưng em lại không tin điều đó. Sự nghi ngờ của em khiến anh rất đau khổ em biết không? Em gọi điện cho anh để kiểm tra mỗi ngày. Có khi đang họp mà em làm thế này thì anh rất mất mặt em có biết không?”

“Anh không có thật lòng muốn xin lỗi, anh sợ tôi kiểm tra sẽ phát hiện ra cái gì?”

Nếu Trịnh Quý Hồ và Tống Khả Như không có tội, kẻ ngốc mới tin.

Nếu cô ấy đồng ý cấy ghép tủy xương, cô ấy bắt buộc phải bị “đình chỉ”.

Khi cô ấy còn nhỏ, chính sự chen ngang của mẹ Tống Khả Như đã khiến bố mẹ cô ấy ly hôn, cô ấy được một mình mẹ nuôi nấng, trong giai đoạn này, bố cô ấy thờ ơ và dành tất cả tình yêu của ông cho Tống Khả Như.

Vậy tại sao cô ấy lại phải dùng tương lai của mình để cứu đứa con gái của người thứ ba?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.