Chương 827: Biệt danh cô đặt cho anh ta
“Tôi không biết” Lang Khiếu Nhật đáp.
Nhiên Mộc Miên khó xử giật giật khóe miệng: “Cái kia, Lang Khiếu Nhật, anh thả tôi ra được không?”
Lần này Lang Khiếu Nhật không tuân theo mệnh lệnh, mà trực tiếp bế Nhiên Mộc Miên lên, ôm ngang người cô.
Nhiên Mộc Miên giật mình, dùng hai tay đẩy ngực Lang Khiếu Nhật: “Đồ khốn kiếp! Anh thả tôi xuống!”
Lang Khiếu Nhật không nói lời nào, sải bước đi vào phòng ngủ.
Nhiên Mộc Miên đột nhiên có chút luống cuống, sợ hãi đánh vào ngực Lang Khiếu Nhật, tức giận nói: lộn xôn với tôi, bố tôi sẽ không tha cho anhI”
Nếu anh dám Lang Khiếu Nhật vẫn không nói lời nào, trực tiếp đưa Nhiên Mộc Miên lên trên giường lớn, ngay sau đó liền áp thân thể của mình lên trên.
Nhiên Mộc Miên đang chuẩn bị dùng cả tay chân để đánh trả, nhưng Lang Khiếu Nhật đã ôm chặt cô vào lòng từ phía sau.
Lồng ngực của Lang Khiếu Nhật dán chặt vào lưng Nhiên Mộc Miên, thậm chí Nhiên Mộc Miên còn có thể cảm nhận được hô hấp của anh ta.
Giống như trước đây, anh ta cũng ôm cô như thế này để sưởi ấm cho cô.
“Cô chủ, đêm nay tôi có thể ôm cô ngủ được không?”
Lang Khiếu Nhật trầm giọng hỏi.
Nhiên Mộc Miên cau mày, từ chối không chút do dự: “Không thểt Tôi từ chối! Tôi phản đối! Tôi kháng nghị!”
“Nếu là như vậy?” Giọng nói Lang Khiếu Nhật đột nhiên thay đổi.
Nhiên Mộc Miên kinh ngạc quay đầu lại, nhất thời sợ tới mức trợn to hai mắt.
Lang Khiếu Nhật biến mất, mà nằm bên cạnh cô hóa ra là một con…
Nhiên Mộc Miên sợ hãi nuốt nước bọt.
Nó nhắm mắt lại, tựa như đang ngủ, ngoan ngoãn năm nghiêng người.
Nó cũng giống như một con chó cưng vậy, ngoại trừ cái đuôi ngoe nguẩy sang trái sang phải thì cơ thể không nhúc nhích.
Nhiên Mộc Miên hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho bản thân mình bình tĩnh và từ từ chấp nhận “thú cưng” này.
Nhưng cô vẫn sợ hãi, không dám đến gần nó.
Sau một hồi tranh đấu nội tâm, Nhiên Mộc Miên chính thức quay lại và đưa tay về phía nó.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu nó, nó vẫn không nhúc nhích, nằm ngủ bên cạnh một cách ngon lành.
Nhiên Mộc Miên không biết mình đã vuốt ve nó bao lâu rồi, dù sao, cảm giác vuốt ve bộ lông nhung này khiến cô bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Chìm vào giấc ngủ như thế nào, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Chỉ là sau khi chìm vào giấc ngủ, cô đã có một giấc mơ dài rất dài.
Trong giấc mơ đầy hình bóng của Minh Tư Thành.
Cô một mực đuổi theo anh, nhưng ngay cả bóng lưng anh cũng không thể chạm đến được.
Chỉ biết là sau khi tỉnh lại từ trong giấc ngủ đẫm nước mắt, “con sói” nằm bên cạnh cô ngủ đêm qua đã biến mất.
Nhiên Mộc Miên năm dài ra, ngồi dậy khỏi giường, khi vô tình đặt tay lên gối, cô mới nhận thấy chiếc gối có cảm giác ẩm ướt.
Tuy nhiên, những gì xảy ra đêm qua dường như không chân thật như trong giấc mơ của cô.
Ánh ban mai ngoài cửa sổ chiếu vào, những tia sáng vàng tươi chiếu rọi trên mặt đất.
Nhiên Mộc Miên lại dụi dụi đôi mắt nhập nhèm và sưng phù vì khóc, cả người vẫn còn đang mơ mơ màng màng.
Nếu không dậy đi rửa mặt, không soi gương, cô thực sự sẽ không nhận ra đôi mắt của cô ấy đã sưng lên thành mắt cá vàng.
Sau khi thay quần áo, Nhiên Mộc Miên che mắt bước ra khỏi phòng ngủ.
Trên ghế sô pha trong phòng khách, Lang Khiếu Nhật đang nghịch bữa sáng do nhân viên khách sạn vừa đưa tới.
Nghe thấy động tĩnh, Lang Khiếu Nhật ngẩng đầu nhìn Nhiên Mộc Miên.
Chỉ thấy cô vừa dùng một tay che mắt, tay còn lại thì giơ thẳng ra phía trước để thăm dò phương hướng.
“Cô chủ, cô không sao chứ?” Lang Khiếu Nhật kinh ngạc hỏi, không hiểu hành vi của Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên lần mò đến ghế sô pha, đặt mông ngồi xuống, sau đó lên tiếng “ra lệnh”: “Bây giờ anh giúp tôi mua một cặp kính râm, hôm nay chúng ta sẽ không đi đâu cả”
Lang Khiếu Nhật để đồ trong tay xuống, đứng dậy trước bàn cà phê, đáp lời: “Được”
Tiếp đó, Nhiên Mộc Miên nghe thấy tiếng đóng mở cửa thì lúc này mới bỏ tay xuống, không kìm được lấy điện thoại ra, lấy điện thoại làm gương soi.
Hu hu hu, xấu xí muốn chết!
Không đẹp chút nào!
Nhiên Mộc Miên khóc không ra nước mắt.
Sau khi Lang Khiếu Nhật mua kính râm xong, Nhiên Mộc.
Miên lập tức đeo kính râm vào, sau đó cùng Lang Khiếu Nhật dùng bữa sáng.
Chuyện xảy ra đêm qua, hai người đều vô cùng ăn ý mà không đề cập đến.
Sau khi ăn sáng, Nhiên Mộc Miên cầm điện thoại, bắt đâu nghe nhạc.
Lang Khiếu Nhật không làm gì cả, cứ thế yên lặng ngồi bên cạnh Nhiên Mộc Miên, nghe nhạc cùng cô.
Nhiên Mộc Miên vẫn cảm thấy hai mắt khó chịu, sau khi ngồi được một lúc thì lại nằm xuống ghế sô pha.
Dù sao thì cô cứ ngồi một lát lại nằm một hồi, có vẻ khá khó chịu nên đã thu hút Lang Khiếu Nhật chú ý.
Lang Khiếu Nhật đứng dậy, đi vắt khăn mặt, sau đó cất vào tủ lạnh.
Vài phút sau, anh ta lấy ra, sau đó vắt một chiếc khăn nóng, đi đến chỗ Nhiên Mộc Miên và đưa nó cho Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên ngơ ngác nhìn Lang Khiếu Nhật.
Lang Khiếu Nhật giải thích: “Nóng lạnh luân phiên chườm trên mắt, có lẽ sẽ thoải mái hơn”
Nhiên Mộc Miên nhận lấy khăn mặt từ tay Lang Khiếu Nhật, sau đó nằm xuống, thử phương pháp Lang Khiếu Nhật nói.
Chẳng bao lâu sau, cô cảm thấy mắt dễ chịu hơn rất nhiều so với lúc đầu.
Còn Lang Khiếu Nhật thì đã hoàn toàn trở thành một chân chạy vặt, chạy tới chạy lui vắt hai chiếc khăn nóng lạnh cho Nhiên Mộc Miên.
Có lẽ là do sau khi chung sống với Lang Khiếu Nhật trong khoảng thời gian này, Nhiên Mộc Miên không còn khúc mắc gì về Lang Khiếu Nhật nữa, nên vô tình, Nhiên Mộc Miên đã đặt cho Lang Khiếu Nhật một biệt danh.
“Tiểu Nhật, tôi muốn ăn táo, anh gọt táo cho tôi đi!”
“Được”
” Tiểu Nhật, tôi còn muốn ăn bánh sô cô lai”
“Được”
“Tiểu Nhật.”