Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 861



Chương 861: Quên cô, quên cả tình yêu

Nhiên Mộc Miên suy ngẫm, cau chặt mày, đột nhiên cô quay người đi về phía đầu cầu thang lối thoát hiểm.

Sau khi cô đẩy cửa chống cháy ra thì nấp vào một bên.

Chưa được mấy giây thì lại có mấy người nữa đẩy cửa đi vào trong.

Một, hai, ba!

Nhiên Mộc Miên phất túi ni lông trong tay mình.

Đột nhiên có một bàn tay lớn nhanh chóng nắm lắm cổ tay cô trong không trung, mấy thứ trong túi ni lông cũng lắc lư trong không trung theo quán tính.

Nhiên Mộc Miên đột nhiên trợn tròn mắt.

“Minh Tư Thành?”

“Tôi chỉ đi ngang qua đây thôi” Minh Tư Thành buông tay Nhiên Mộc Miên ra, lạnh lùng nói.

Nhiên Mộc Miên ấp úng đáp lại: “Ô!”.

Ngay lúc hai người họ đi lướt qua nhau, một người chuẩn bị đi xuống lầu, một người chuẩn bị đi lên lầu thì đột nhiên hai người lên tiếng cùng một lúc: “Anh..”

“Cô nói trước đi.” Minh Tư Thành nhét hai tay trong túi quần, dáng vẻ trông rất kiêu ngạo và lạnh lùng.

Nhiên Mộc Miên mím môi, nói tiếp: “Anh đừng đi theo tôi nữa”.

“Tôi đã nói là tôi.”

“Đi ngang qua thì sẽ không trùng hợp như thế” Nhiên Mộc Miên cắt ngang lời Minh Tư Thành rồi nói tiếp: “Cảm ơn sự quan tâm của anh, tôi không sao. Tôi có Lạng Khiếu Nhật bảo vệ, anh ấy luôn theo sát bên cạnh tôi”

“Hừm” Minh Tư Thành cười lạnh lùng rồi nói: “Đừng tự mình đa tình nữa, ai quan tâm đến cô.”

Minh Tư Thành nói xong thì quay người đi xuống dưới lầu.

Nhiên Mộc Miên nhìn theo bóng lưng của Minh Tư Thành, sống mũi cay xè rồi rưng rưng nước mắt hét lớn lên: “Minh Tư Thành, anh nói thì phải giữ lời đấy! Đừng quan tâm đến tôi nữa, đừng để ý đến tôi nữa! Tôi không đáng để anh quan tâm, cũng không đáng để anh để ý! Người tôi thích là Lang Khiếu Nhật, không phải anh!”

Minh Tư Thành không thèm để tâm đến những lời Nhiên Mộc Miên nói mà cứ giả điếc tiếp tục bước đi, mãi cho đến khi biến mất ở ngã rẽ cầu thang.

Nhiên Mộc Miên không nhìn nữa, cúi đầu nhìn lên tay mình.

Cô gỡ miếng băng mà Lang Khiếu Nhật đã băng bó lại cho cô, vết thương trên lòng bàn tay cô đã lành hẳn hoàn toàn.

Lang Khiếu Nhật nói không ai dám đưa cô đi làm thí nghiệm.

Vì vậy bố mới phải vất vả như thế.

Nếu như cô ở bên Minh Tư Thành vậy phải chăng Minh Tư Thành cũng sẽ giống như bố?

Ở bên cạnh một cô gái như cô nhất định sẽ rất mệt mỏi.

Sau khi Nhiên Mộc Miên một mình đi về lại phòng bệnh thì chăm sóc Lang Khiếu Nhật rất tỉ mi.

Bác sĩ bên đó đến chuyển lời, nói là tài xế đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, đã được chuyển từ phòng theo dõi đặc biệt sang phòng bệnh thường rồi.

Lúc bác sĩ đến thăm bệnh cho Lang Khiếu Nhật thì không kiềm được mà lảm nhảm với bác sĩ thực tập đứng ở bên cạnh vài câu: “Bao nhiêu năm trong nghề mà tôi chưa từng gặp phải trường hợp bệnh nhân bị tai nạn giao thông nghiêm trọng như thế này nhưng sau khi làm phẫu thuật xong thì lại đột nhiên hồi phục nhanh như thế?

Bác sĩ thực tập cũng không dám nói nhiều, chỉ im lặng lắng nghe.

Sau khi họ hỏi thăm xong tình hình bệnh của Lang Khiếu Nhật thì cả đoàn người xì xầm bàn tán và rời khỏi đó.

Trong lòng Nhiên Mộc Miên và Lang Khiếu Nhật thì lại biết rất rõ.

Sau khi các bác sĩ đều đi hết thì Nhiên Mộc Miên liền nghiêm túc nói với Lang Khiếu Nhật: “Hay là tôi đi hiến máu nhé! Cống hiến cho xã hội!”

“Máu của cô phải được lấy trực tiếp từ cơ thể cô thì mới có tác dụng” Lạng Khiếu Nhật lập tức nói.

Lúc này Nhiên Mộc Miên mới từ bỏ ý nghĩ hiến máu.

Lang Khiếu Nhật nằm trên giường bệnh, nhìn lên trần nhà rồi nói tiếp: “Cô chủ, cô và cậu chủ Minh hãy ở bên nhau đi! Tôi sẽ bảo vệ cho cô cả đời”

“Như thế này chẳng phải rất tốt sao? Sau này sẽ có một cô gái tốt hơn ở bên Minh Tư Thành, cùng anh ấy vô âu vô lo sống hết đời, không có gánh nặng, không có áp lực, cũng không có lo lắng” Trong đầu Nhiên Mộc Miên toàn là tương lai tốt đẹp của Minh Tư Thành.

Sau này anh sẽ có một cô vợ xinh đẹp và bình thường, cô ấy sẽ sinh cho anh hai đứa con một trai một gái, sống một cuộc sống hạnh phúc.

Lang Khiếu Nhật nhìn Nhiên Mộc Miên rồi hỏi như có suy nghĩ gì đó: “Vậy cô chủ bằng lòng cùng tôi đi ngắm biển mây không?”

“Anh muốn về rừng sao?” Nhiên Mộc Miên hỏi với vẻ hơi mẫn cảm.

Lang Khiếu Nhật cười lạnh lùng và nói: “Tôi chỉ hỏi vậy thôi, thật ra như thế này cũng rất tốt, bên cạnh cô chủ, tôi cảm thấy rất ấm áp”

“Vậy anh hãy mau khỏe lại đi, đợi sau khi anh khỏe lại thì tôi sẽ đi ngắm biển mây với anh” Nhiên Mộc Miên nằm úp trên mép giường bệnh, chống hai tay lên má, mỉm cười rạng rỡ.

Một ngày sau…

Nước M.

Ở một nơi cơ mật trong thành phố ngầm.

Một người đàn ông đeo khẩu trang màu đen được đặc chế bằng vàng, mặc chiếc áo khoác có mũ đi vào từ cửa thông minh.

Tất cả các người máy AI bên trong đồng loạt cúi chào người đàn ông đó.

“Ông X, đây là đồ thị thống kê số liệu mà chúng tôi đã làm sau khi nhận được lệnh của ông, sau khi phân tích thì chúng tôi đã tìm ra được nơi giam giữ anh Benson”

Lúc này, ở đầu cuối của hành lang có một người đàn ông mặc vest, đóng giày, tóc màu hạt dẻ cắt đầu định đi vào, cung kính báo cáo với ông X.

“Tiếp tục tiến hành, ít nhất phải vạch ra ba phương án ứng cứu, nhất định phải đảm bảo Benson được an toàn” Ông X dùng máy biến âm nên không ai nghe ra được giọng thật của ông ta.

“Vâng” Người đàn ông tóc hạt dẻ gật đầu.

Sau đó ông X đi vào trong một căn phòng rộng lớn.

Sau khi ông ta đi vào đó thì trong phòng lập tức sáng lên như ban ngày, một màn hình cảm ứng ghép hình hộp chữ nhật cực lớn như mọc lên từ dưới đất.

Giống như có vô số màn hình ti vi thủy tinh đang xếp lại với nhau, sau đó bắt đầu chiếu những cảnh không giống nhau.

“Công ty của ông George luôn nằm hoàn toàn trong sự giám sát của chúng ta” Người đàn ông tác hạt dẻ nói với ông X và hứa với ông ta: “Xin ông hãy yên tâm, bọn họ sẽ không phát hiện ra việc chúng ta đã xâm nhập vào hệ thống trung tâm của bọn họ đâu.”

“Đừng chủ quan, nhớ kiểm tra kịp thời, không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào trong quá trình!” Ông X căn dặn.

Người đàn ông tóc hạt dẻ gật đầu và nói: “Rõ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.