Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 887



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 887: Sự lựa chọn của cô ấy

Một ngày sau…

Một chiếc Stretch Limousine chạy về phía thành phố Cung Huy, bên trong bưồng xe rộng rãi, một người mặc âu phục giày da đang cởi tấm lụa trắng che mắt và sợi dây trói sau tay Janna.

Janna mở mắt ra thì thấy người ngồi đối diện là Minh Tư Thành.

“Thành!” Janna mừng rỡ không thôi, hai tay chống dậy nhảy cãng lên, nhào tới trên người Minh Tư Thành: “Em biết mà, anh nhất định sẽ tới cứu em”

Janna ôm chặt Minh Tư Thành, trong lòng vui vẻ không nói nên lời.

Minh Tư Thành giơ tay bắt lấy đầu vai Janna, đẩy người trước mặt ra, cố định cô ta lại trên ghế.

Janna khó hiểu nhìn hành động của Minh Tư Thành, mời vừa nãy cô ta còn nghĩ anh đã có chút động lòng với cô ta, nhưng vậy mà trong nháy mắt lại một bộ lạnh lùng như băng trên núi vậy.

“Bố cô gọi điện thoại cho tôi” Minh Tư Thành nhẹ nói, dừng một chút, đột nhiên khóe miệng kéo ra nụ cười nhạt: “Chính xác mà nói thì chắc là mẹ kế cô lén dùng di động của bố cô sau đó máy biến giọng gọi cho tôi thông báo chuyện này”

Janna ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Minh Tư Thành, sững sờ hỏi: “Anh, anh nói cái gì?”

“Tôi suy nghĩ rất lâu, ông George sao lại tự mình nói với tôi Mộc Miên đã chết, tác phong không hề giống ông ta” Minh Tư Thành giọng lạnh lùng nói tiếp: “Giải thích duy nhất là mẹ kế cô vì muốn giành lấy chút cổ phần cho con trai bà ta mà muốn giết chết cô”

Nhắc đến cái chết của Mộc Miên, Janna không kìm được mà run lên trong lòng, chột dạ đứng lên: “Thành, anh đừng nghe bà mẹ ghẻ kia nói bậy bạ. Lúc này hẳn là Mộc Miên và con chó canh kia đã ở chung một chỗ, cao chạy xa bay rồi! Bởi vì em phát tán chuyện Mộc Miên là “thuốc tiên” ra ngoài mới làm cho tình cảnh Mộc Miên càng nguy hiểm.

Vậy nên Phó Quân Tiêu mới sắp xếp bọn họ cao chạy xa bay. Anh phải tin em”

“Vậy nên biểu hiện mấy ngày nay của cô cũng là để tôi tin Mộc Miên đã cùng một người đàn ông khác cao chạy xa bay, mà cô thì lại một bộ tình thâm?” Minh Tư Thành khit mũi xem thường.

Janna trợn mắt nghẹn họng: “Không, không phải… Em là thật lòng thích anh mà”

“Cô thật lòng thích tôi? Vậy sao cô không đem trái tim cho tôi lại muốn đem trái tim Mộc Miên cho tôi?” Minh Tư Thành lạnh lùng hỏi ngược lại.

Chỉ trong một ngày, anh không chỉ cứu Janna từ tay thủ lĩnh của Bùi Hạ Sênh mà còn tra rõ ngọn nguồn mọi chuyện.

Ngày đó lúc làm giải phẫu ghép tim, Janna cũng ở đó.

Trừ Mộc Miên ra, bọn họ đã làm xét nghiệm máu, máu của Janna cũng tương thích với anh.

Lúc ấy ông ngoại Mộc Miên – Nhiên Hoàng Biên nói, phải có một trái tim sống làm thuốc dẫn mới có thể dùng máu của Mộc Miên cứu lấy sinh mạng Minh Tư Thành, Janna sợ bọn họ người đông thế mạnh dùng bạo lực lấy tim cô ta, nên không nói hai lời đã mang theo vệ sĩ cầm khẩu súng giết người rồi trốn ra khỏi phòng thí nghiệm.

Vốn mọi người đều có ý gạt Mộc Miên, Mộc Miên cũng không biết chuyện phải làm giải phẫu ghép tim mới có thể cứu Minh Tư Thành.

Nhưng Janna ở phòng thí nghiệm la hét nổ súng, muốn Mộc Miên đi ra ghép tim cho Minh Tư Thành, lúc này Mộc Miên mới biết sự thật.

Vệ sĩ trong phòng thí nghiệm không đánh lại lính đánh thuê mà Janna mang từ nước ngoài đến nên đã để Janna chạy thoát. Sau khi Mộc Miên biết chân tướng đã quỳ trước mặt ông ngoại Nhiên Hoàng Biên cầu xin.

Ngay lúc Nhiên Hoàng Biên không chịu được Mộc Miên khóc cầu mà sắp đồng ý, Phó Quân Tiêu kịp thời chạy tới lớn giọng quát: “Tôi không đồng ý!”

Tiếng gầm này của Phó Quân Tiêu khiến mọi người xung quanh đều im lặng… không dám tùy tiện hành động.

Nhiên Mộc Miên vốn đang quỳ cầu ông ngoại Nhiên Hoàng Biên lại quay sang cầu xin người bố cao cao tại thượng của mình.

Phó Quân Tiêu vẫn mặt không đổi.

Nhiên Mộc Miên khóc đến khàn giọng, cô là thật lòng cầu mong bố có thể đồng ý: “Bố, bố đừng ngăn ông ngoại được không? Con cầu xin bố, bố đừng ngăn cản bọn họ! Sắp hết thời gian rồi! Không thể kéo dài nữa! Kéo dài nữa Minh Tư Thành sẽ không còn đường cứu! Bố, con gái cầu xin bố mà! Nếu Minh Tư Thành không sống được, con gái cũng sẽ chết theo!”

“Con..” Phó Quân Tiêu giận đến đỏ mắt, trán nổi cả gân xanh, ông hơi dừng, lạnh lùng nhìn: “Nếu con lựa chọn cứu Minh Tư Thành, vậy từ giờ, con không còn là con gái Phó Quân Tiêu bố nữa”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.