Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 899



Chương 899: Anh cứ theo dõi cô ấy

Nhiên Hoàng Biên tỏ vẻ đau đầu bóp trán, ông ta không muốn để ý đến Minh Tư Thành nữa mà một mình bước ra khỏi quán trà.

Ông ta phải vất vả lắm mới trải qua một vài ngày thư thái, nhưng không ngờ Minh Tư Thành lại chạy đến làm phiền ông ta khiến ông ta cụt hứng.

Nhiên Hoàng Biên vừa đi về phía trước vừa oán hận trong lòng.

Minh Tư Thành vội vàng đi theo. Sau khi đuổi kịp Nhiên Hoàng Biên, anh đi tới đi lui trước mặt Nhiên Hoàng Biên: “Ông ơi, cháu muốn biết sự thật”

Nhiên Hoàng Biên liếc nhìn Minh Tư Thành và bực mình trả lời: “Tôi đã nói rồi, Mộc Miên đã chết rồi”

“Vậy Nhiên Tân Dao là ai?” Minh Tư Thành nhíu mày lại chất vấn.

Nhiên Hoàng Biên chống nạnh nói: “Đó là cháu gái của em trai tôi”

“Làm sao mà cháu gái của em trai ông lại giống hệt như Mộc Miên vậy?” Minh Tư Thành nắm chặt hai nắm tay và nói bằng một giọng khàn khàn: “Tại sao ông lại nói dối cháu?”

“Tôi nói cậu nhóc này. Cậu không thể suy nghĩ ra được vấn đề à? Tôi nói cho cậu biết, bây giờ cả nhà họ Nhiên chúng tôi và cả nhà họ Phó nữa, không ai muốn nhìn thấy cậu nữa cả. Cậu không hiểu sao? Khi Mộc Miên quỳ trên mặt đất và van xin tôi với bố của con bé hãy lấy trái tim của nó để cứu cậu, liệu cậu có biết chúng tôi đau lòng lắm không? Bây giờ cậu đã được cứu, nhưng Mộc Miên thì đã không còn nữa. Thế mà cậu lại đến đây quấy rối phiền hà tôi mãi không chịu buông tay vậy hả? Còn nữa, tôi cảnh báo cậu là tốt nhất cậu đừng làm phiền Tấn Dao. Con bé không phải là Mộc Miên”

Sau khi Nhiên Hoàng Biên tức giận thở phì phò nói với Minh Tư Thành liền chắp tay ra sau lưng và bỏ đi.

Minh Tư Thành sững người tại chỗ, hồi lâu mới bình tĩnh lại được.

Người của nhà họ Nhiên và họ Phó không muốn nhìn thấy anh nữa…

Chính anh đã cướp đi mạng sống của Mộc Miên…

Nếu Mộc Miên thực sự đã chết…

Vậy Tân Dao kia là ai?

Minh Tư Thành cực kỳ đau khổ thất vọng và không cam lòng.

Có lẽ vì sự không cam lòng này mà Minh Tư Thành đã như ma xui quỷ khiến tìm kiếm thông tin của Nhiên Tân Dao, rồi lại theo dõi Nhiên Tân Dao cả một ngày trời.

Khi cô ấy đi thi, anh đã đợi sẵn bên ngoài trường học như phụ huynh của các thí sinh khác.

Mãi cho đến khi cô ấy thi xong và bước ra khỏi cổng trường, sau đó cô ấy lên xe buýt của trường thì anh vẫn lặng lẽ quan sát cô ấy.

Xe buýt của trường học đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi. Cuối cùng Nhiên Tân Dao cũng xuống xe tại một khu biệt thự cao cấp ở thành phố Thuận Canh.

Nhân viên bảo vệ ở lối vào của khu biệt thự đã mở cửa cho Nhiên Tân Dao.

Nhiên Tân Dao quay lại, đeo cặp sách trên vai rồi tung tăng bước đến một chiếc xe thể thao sang trọng đang đậu bên đường ngoài tiểu khu.

Nhiên Tân Dao nhìn thấy chiếc xe thể thao chuẩn bị lái đi thì cô ấy đi nhanh về phía trước và dừng lại trước đầu xe.

Minh Tư Thành đạp phanh gấp, lông mày khẽ nhíu lại.

Nhiên Tân Dao sải bước đi tới, cô ngồi xuống đầu xe phía trước ghế lái khoanh tay lại rồi cúi xuống nhìn Minh Tư Thành mỉm cười: “Anh à, anh đã đi theo tôi suốt chặng đường rồi. Sao bây giờ nhìn thấy tôi, anh lại muốn chạy vậy?”

Khuôn mặt và cách nói chuyện của cô ấy giống hệt Nhiên Mộc Miên.

Minh Tư Thành giật mình nhìn cô ấy.

“Này, anh có sao không?” Nhiên Tân Dao đưa tay lên lắc lắc trước mặt Minh Tư Thành: “Anh là, anh bị trúng tà à?”.

Minh Tư Thành lấy lại tinh thần, rồi nhíu mày và lạnh lùng nói: “Cô xuống khỏi xe tôi đi”

“Vậy anh đi theo tôi là có ý gì?” Nhiên Tân Dao ngồi trên đầu xe, khoanh chân lại đung đưa giữa không trung.

Minh Tư Thành nhìn xuống và không nói gì.

Anh không ngờ cô gái này là một cô gái tinh ranh và cô ấy đã phát hiện ra rằng anh đang theo dõi cô ấy.

“Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Nhiên Tân Dao hỏi tiếp.

Sau khi Minh Tư Thành hít một hơi thật sâu, anh ngước mắt lên nhìn Nhiên Tân Dao và thản nhiên hỏi: “Vậy có bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười tám tuổi” Nhiên Tân Dao nhếch miệng cười.

“Bốn năm trước, cô mười tám tuổi. Bốn năm sau, cô vẫn là mười tám tuổi sao?” Bất ngờ Minh Tư Thành nói.

Nhiên Tân Dao trông có vẻ bối rối: “Cái gì mà bốn năm trước tôi cũng mười tám tuổi chứ?”

Minh Tư Thành nhìn thẳng vào Nhiên Tân Dao, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của cô ấy.

Rõ ràng là cô ấy không giả vờ.

“Ồ. Tôi hiểu rồi” Sau khi nghĩ ra thì Nhiên Tân Dao mỉm cười: “Có phải anh đã thích tôi nên mới nói những điều kỳ quái như vậy để thu hút sự chú ý của tôi không?”.

“Từ nhỏ đến lớn cô đều sống ở đây sao?” Minh Tư Thành không trả lời câu hỏi, thay vào đó anh nhìn vào khu biệt thự phía sau Nhiên Tân Dao.

Nhiên Tân Dao vô thức liếc nhìn lại khu biệt thự và khẽ lắc đầu: “Tôi mới chuyển đến đây nửa năm trước. Có vấn đề gì không?”

“Trước kia cô sống ở đâu?” Minh Tư Thành lại nhìn Nhiên Tân Dao và hỏi một cách nghiêm túc.

Nhiên Tân Dao nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của Minh Tư Thành thì khóe miệng hơi nhếch lên: “Sao hả? Anh muốn điều tra hộ khẩu của tôi sao?”

“Cô thực sự không phải là Mộc Miên sao?” Minh Tư Thành buồn bã hỏi.

Nhiên Tân Dao hơi nghiêng đầu, cô ấy tò mò nhìn Minh Tư Thành rồi nói đùa: “Mọi người đều thích gọi tôi là Dao Dao”

“Cô xuống đi, tôi phải đi rồi.” Minh Tư Thành định thần lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn.

Nhiên Tân Dao giật mình, cô ấy không chịu buông tha nói: “Anh nói cho tôi biết anh tên là gì thì tôi sẽ xuống ngay

“Cô không cần biết đâu” Minh Tư Thành lạnh lùng nói.

Nhiên Tân Dao mỉm cười: “Anh à, anh không đến mức nhỏ mọn như vậy chứ? Anh biết tên tôi là gì, nhưng anh không nói cho tôi biết anh tên là gì. Thật không công bằng mà”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.