Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 905



Chương 905: Chào đón khởi đầu mới

“Nếu như cô nhớ Benson thì đi một mình cũng được.” Giọng nói lúc ẩn lúc hiện của Minh Tư Thành truyền từ trên lầu xuống.

Bùi Hạ Sênh cười lúng túng: “Tôi chỉ muốn đi chơi mà thôi!”

“Vậy chờ đến khi nào tôi rảnh, tôi sẽ thông báo trước cho cô.” Giọng Minh Tư Thành nhỏ dần.

Rất rõ ràng là anh đã đi vào phòng ngủ rồi.

Bùi Hạ Sênh lại đưa cây kẹo mút vào miệng.

Nhân tiện cũng phải nói, cây kẹo mút này của cô ta là do Benson gửi từ nước M, có vị khá ngon.

Trong phòng ngủ trên lầu, sau khi Minh Tư Thành đi ra khỏi phòng tắm thì phát hiện trên giường mình có thêm mấy cây kẹo mút đầy màu sắc.

Vừa nhìn là đã biết do Bùi Hạ Sênh để lại.

Nếu như Mộc Miên ở đây, anh cũng sẽ mua cho Mộc Miền một ngôi nhà kẹo.

Anh nhớ rằng Mộc Miên cũng thích ăn kẹo.

Có phải tất cả các cô gái đều thích kẹo ăn đúng không?

Minh Tư Thành ngồi trên giường, nhặt một cây kẹo mút lên, bóc vỏ nhét vào miệng, sau đó đặt cái laptop mini trên tủ đầu giường lên đùi mình.

“Cold, khi nào anh mới làm việc lại? Chỗ tôi có một đơn hàng ngon, vẫn chưa có ai có thể xử lý. Vô cùng khẩn cấp!” Dim.

Ngay khi anh vừa đăng nhập trực tuyến, nhà tuyển dụng cũ sốt ruột gửi tin nhắn cho anh.

Minh Tư Thành nhanh chóng trả lời: “Tám mươi triệu độ, tôi sẽ xử lý cho anh.

“Để tôi hỏi ý của bên kia, anh chờ chút. Dim.

Mười phút sau…

Dim gửi lại một tin nhắn: “Bên kia đã đồng ý rồi!”

Minh Tư Thành tiếp tục trả lời: “Quy tắc cũ “Được. Dim.

Kể từ đó, cuộc sống của anh bận rộn đến mức chỉ còn lại công việc.

Chỉ có mẹ anh, bà Lâu Giai Lệ dạo gần đây lại không an phận lắm.

Mỗi lần mẹ gọi anh về ăn cơm, trong nhà sẽ có thêm một cô gái lạ vừa trẻ trung vừa xinh đẹp. Vì vậy trong công ty của Minh Tư Thành còn có ba bốn cô “nữ diễn viên” phục vụ.

Sau khi ăn uống no say, khi anh tiễn cô gái mà mẹ mình nhằm trúng ra về, mấy cô “nữ diễn viên” đó sẽ lần lượt đi lên.

Chuyện này xảy ra rất nhiều lần, thanh danh của Minh Tư Thành dường như rất nổi tiếng trong vòng bạn bè của mẹ anh Lâu Giai Lệ.

Trong điện thoại, trong giọng nói của Lâu Giai Lệ dường như tràn ngập đủ loại phàn nàn: “Tư Thành, con không thể cứ tiếp tục như thế này được! Con cũng đã đến tuổi kết hôn rồi! Không phải con nói con đã nghĩ thông rồi sao? Nghĩ thông rồi thì con nên bắt đầu lại một mối quan hệ mới! Tư Thành, con nghe mẹ nói…”

“Mẹ, con không nói với mẹ nữa, công ty còn có chuyện, con đi làm đã. Cứ vậy đi, con cúp điện thoại trước đây.”

“Chờ đã, đứa trẻ này…”

Ngồi trong phòng làm việc ở công ty, Minh Tư Thành không đợi Lâu Giai Lệ nói xong mà đã cúp điện thoại.

Ngay khi vừa cúp điện thoại, lại có một cuộc gọi khác đến.

Sau khi nhìn thấy số điện thoại, Minh Tư Thành không biết phải làm sao, trượt đến nút trả lời: “Alo, bà ngoại.”

“Tư Thành, chiều nay cháu có rảnh không?” Giọng nói của bà ngoại hơi già yếu, nhưng rất hiền hậu.

“Bà ngoại cũng sắp xếp một buổi xem mắt cho cháu giống mẹ đúng không?” Minh Tư Thành cười khổ. Bà ngoại cười nói: “Mẹ cháu đã sắp xếp cho cháu nhiều cô gái như vậy mà cháu còn không vừa mắt, bà giới thiệu thì cháu có thể vừa mắt sao?”

“Có vẻ như bà ngoại không đến để giới thiệu bạn gái cho cháu. Minh Tư Thành thở phào nhẹ nhõm.

“Bà ngoại đang thu dọn mấy món đồ cũ trong nhà, còn có rất nhiều thứ từ nhỏ của cháu nữa, bà muốn hỏi cháu xem cháu có muốn đến xem xem có thứ gì muốn giữ lại không. Những thứ không muốn thì bà ngoại định đem vứt đi. Bà ngoại hòa nhã nói.

Minh Tư Thành mỉm cười nói: “Vậy trưa nay cháu sẽ đến nhà bà ngoại ăn cơm.”

“Được được được! Bà ngoại sẽ nấu cho cháu món hồi nhỏ cháu thích ăn nhất!” Bà ngoại cười không khép miệng nói.

“Vâng.”

Minh Tư Thành cười nói rồi cúp điện thoại của bà ngoại.

Sau khi hoàn thành xong trước công việc của mình vào buổi sáng, anh lại đi đến trung tâm mua sắm một chuyển, mang một số món quà cho bà ngoại.

Bà ngoại của anh cũng sống ở thành phố Thuận Canh. Hồi nhỏ mỗi khi được nghỉ đông và nghỉ hè, anh thường đến nhà bà ngoại chơi.

Buổi trưa, sau khi Minh Tư Thành ăn cơm với bà ngoại thì bắt đầu thu dọn mấy món đồ cũ mà bà ngoại đã sắp xếp cho anh.

“Bà ngoại ơi, tại sao đột nhiên bà lại muốn thu dọn mấy món đồ cũ này thế?” Minh Tư Thành bối rối hỏi.

Bà ngoại đang ngồi trên chiếc ghế gỗ bên cạnh, mặc dù tóc đã bạc trắng nhưng nét mặt vẫn luôn như cũ: “Bà ngoại định đến viện dưỡng lão ở, nên muốn bán căn nhà ở đây.”

“Ở nhà vẫn tốt mà. Nếu như bà ngoại không thích sống ở đây, hay là bà đến chỗ của cháu hoặc là nhà cậu cũng được, chỗ mẹ cháu cũng rất tốt. Nhưng tại sao lại vào viện dưỡng lão chứ?” Minh Tư Thành khó hiểu.

Bà ngoại lại cười: “Viện dưỡng lão vui lắm. Bà thích ở cùng các bạn đồng trang lứa, ở chung với các cháu bà buồn chán muốn chết!”

Sau khi Minh Tư Thành hiểu lời bà ngoại, anh mỉm cười bất lực.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy ông ngoại, chỉ nghe nói rằng ông ngoại đã qua đời khi bà ngoại đang mang thai mẹ anh rồi.

Bà ngoại khi còn trẻ rất xinh đẹp, mặc dù đã có hai con, nhưng điều kiện gia đình rất tốt, thời đó có rất nhiều người đàn ông tốt để mắt tới bà ngoại mà từ đầu đến cuối bà ngoại vẫn không đi bước nữa.

“Chuyện của cháu bà cũng nghe mẹ cháu nói qua rồi. Bố mẹ cháu không hiểu cháu, nhưng bà ngoại có thể hiểu cháu. Nếu cháu thực sự yêu một người, thời gian cũng không có cách nào mài mòn tình yêu này” Bà ngoại kéo tay Minh Tư Thành, trầm lắng cảm động nói: “Nếu cháu đã không thể quên được thì hãy luôn yêu nhé! Mang theo tình yêu chỉ còn sót lại nỗi nhớ nhung này sống lạc quan thì không có gì là không tốt cả.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.