Chương 994: Không phải công tử bột yếu đuối
“Tôi đang ở Hải Vân sau đó thì bị thuộc hạ của bố anh bắt lại. Bọn họ không chịu thả tôi ra, tôi nói tôi là bạn anh. Nhưng bọn họ nói nếu anh không tự mình đến thì bọn họ sẽ không thả tôi đi”
Phó Diệc Phàm không thay đổi sắc mặt nói: “Nói cho tôi địa chỉ, tôi đến đón cô”
“Sau khi anh vào địa phận Hải Vân, bọn họ sẽ có người tới đón anh đến đây. Đó là..”
Tân Sơ Hạ nói tiếp, lúc cô vẫn còn đang muốn nói điều gì đó thì đầu dây bên kia điện thoại truyền tới tiếng cúp máy.
Phó Diệc Phàm cau mày, gọi lại lần nữa nhưng nhận được thông báo không thể liên lạc được.
Anh không thể không quay đầu xe, lên đường đi về phía Hải Vân.
Đợi đến lúc anh đến được Hải Vân đã là sáng hôm sau.
Vừa mới vào biên giới Hải Vân, Phó Diệc Phàm mỏi mệt dừng xe lại ven đường.
Ngay lập tức, một chiếc xe suv màu đen dừng cạnh xe anh, sau đó lần lượt có ba người đàn ông bước xuống xe.
Phó Diệc Phàm thấy vậy, không thể không xuống xe đối mặt với ba người đàn ông này.
Ba người bọn họ đều mặc âu phục đi giày da, đeo kính râm, vẻ mặt nghiêm túc.
Sau khi xác nhận thân phận của Phó Diệc Phàm, ngay sau đó, cửa xe chỗ ngồi phía sau của chiếc xe suv liền bị người ta mở ra.
Một trong ba người bọn họ quay người lại, lôi từ bên trong xe ra một cô gái bị bịt mắt bằng vải đen, hai tay bị trói bằng kéo.
Phó Diệc Phàm còn chưa kịp mở miệng hỏi, ba người kia đã nhanh chóng quay lại xe suv rồi vội vàng lái đi.
“Phó Diệc Phàm, là anh sao?” Tân Sơ Hạ yếu ớt hỏi.
Phó Diệc Phàm không thể làm gì khác hơn là đi tới giúp Tân Sơ Hạ xé miếng vải đen ra trước, sau đó cởi trói cho cô.
“Cám ơn anh!” Tân Sơ Hạ mấp máy môi, mặt đầy tội lỗi nhìn Phó Diệc Phàm thân hình cao lớn đang đứng trước mặt mình.
Phó Diệc Phàm chỉ nhàn nhạt hỏi: “Cô biết lái xe không?”
“Biết” Tân Sơ Hạ gật đầu một cái.
“Vậy cô lái xe đi” Phó Diệc Phàm liền đưa chìa khóa xe cho cô.
Tân Sơ Hạ vô thức ngước lên nhìn khuôn mặt khôi ngô của Phó Diệc Phàm, chỉ thấy sắc mặt anh có chút tiều tụy, bọng mắt rất lớn, giống như cả đêm không ngủ.
“Tôi đưa anh về khách sạn tôi thuê nghỉ ngơi nhé?” Tân Sơ Hạ tốt bụng hỏi Phó Diệc Phàm lạnh lùng từ chối: “Không cần đâu, cô cứ lái xe thẳng về thành phố Cung Huy đi.”
“Nhưng tôi không mang bằng lái!” Tân Sơ Hạ mấp máy môi nói tiếp: “Khách sạn tôi thuê cách đây cũng không xa.”
Phó Diệc Phàm không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, xoay người quay lại chỗ lái.
Tân Sơ Hạ cũng theo sau lên xe.
Ở đây không phải thành phố, cho nên khách sạn tương đối đơn sơ.
Lúc Tân Sơ Hạ còn đang lo lắng cậu chủ cao quý nhà họ Phó này sẽ chê, nào ngờ Phó Diệc Phàm vừa vào căn phòng cho thuê nhỏ, thấy giường là có thể nằm xuống ngủ.
Hoàn toàn không có vẻ gì là quý công tử bột yếu đuối của gia đình giàu có.
Tân Sơ Hạ nhẹ nhàng khép cửa lại, vì không muốn quấy rầy giấc ngủ của Phó Diệc Phàm nên cô làm chuyện gì cũng đều rón ra rón rén.
Thật ra hôm qua cô đã đến Hải Vân rồi, muốn đến thăm dò địa hình trước một chút, kết quả vừa mới đến dưới chân núi liền bị một đám người mặc quần áo đen bao vây.
Sau đó đám người kia liền “trói “cô lại, sau khi kiểm tra một lượt lai lịch của cô vẫn cảm thấy cô đáng nghi nên không đồng ý để cô đi.
Cũng may trước đó cô đã tìm hiểu tài liệu, biết bọn họ là thuộc hạ của Phó Quân Tiêu.
Cho nên, cô mới không thể không lôi Phó Diệc Phàm ra, xin bọn họ cho cô một cơ hội để gọi điện.
Nhưng như đã nói.
Phó Diệc Phàm dù sao cũng là cậu chủ nhà họ Phó, đám người kia không nhìn phật diện cũng nhìn tăng diện, không nói hai lời liền trực tiếp thả cô ra.
Đáng tiếc điện thoại của cô bị đám người áo đen kia tịch thu.
Đến lúc Phó Diệc Phàm tỉnh lại, Tân Sơ Hạ cũng vừa mua bữa trưa, nói vọng vào trong phòng.
“Tôi phải đi rất xa, rất vất vả mới mua được những món ăn ngon này, anh đừng có chê, ăn tạm chút đi” Tân Sơ Hạ thấy Phó Diệc Phàm đã tỉnh lại liền vừa để bữa trưa lên một cái bàn nhỏ vừa nói.
Phó Diệc Phàm xoa xoa huyệt thái dương, đứng dậy khỏi giường hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Khoảng hơn năm tiếng rồi!” Tân Sơ Hạ đáp.
Phó Diệc Phàm không đáp lại liền đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Anh rửa mặt một hồi sau đó đi ra ngồi xuống cạnh bàn nhỏ.
Anh nhìn chén thức ăn nhỏ, cũng không chê chỉ bê chén đũa lên trực tiếp ăn.
Tân Sơ Hạ mừng rỡ chợp mắt cười một tiếng, cũng ăn theo.
“Tôi nói với anh này, có lẽ anh sẽ không tin” Tân Sơ Hạ nuốt một miếng cơm sau đó mở miệng nói.
Phó Diệc Phàm không lên tiếng, im lặng ăn cơm, lối ăn cũng rất lịch sự tao nhã.
Tân Sơ Hạ thấy Phó Diệc Phàm vẫn không để ý đến mình, vì vậy tự mình nói tiếp: “Hôm qua tôi ở dưới chân núi thấy đỉnh núi đối diện có khói bếp bay lên. Lúc đó đang là chạng vạng tối, giờ cơm tối. Điều này nói lên cái gì? Chứng minh rằng khu rừng bố anh nhận thầu thật ra có người ở. Nhà ai lại ở trong rừng sâu chứ?”