Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 996



Chương 996: Lúc còn bé rất đáng yêu

Phó Diệc Phàm vẫn đứng sau lưng Minh Tư Thành, chờ Minh Tư Thành và nữ sinh kia chơi xong game.

Lúc game kết thúc, nữ sinh hưng phấn đến mức suýt hét lên, mặt đầy sùng bái nhìn Minh Tư Thành: “Sao kỹ thuật của anh giỏi vậy! Bên chúng ta ngoài em ra còn một đồng đội cũng ăn thức ăn! Vậy mà anh vẫn có thể làm cho chúng ta thắng! Đại thần! Dạy em với Nhưng Minh Tư Thành cũng không thèm để ý tới nữ sinh kia, mà chỉ lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho bạn, báo cho bạn kết quả khảo sát.

Sau khi anh ấy gọi điện thoại xong, vừa đứng dậy thì nữ sinh chơi cùng bên cạnh liền chủ động bám chặt lấy cánh tay anh ấy, ỏn à ỏn ẻn hỏi: “Đại thần, anh có bạn gái chưa?”

“Tôi kết hôn rồi” Minh Tư Thành nhanh nhẹn lấy tay của nữ sinh kia ra.

Nữ sinh mấp máy môi, dáng vẻ rất không được như ý.

Lúc Minh Tư Thành vừa xoay người thì bị Phó Diệc Phàm đang đứng phía sau làm cho sợ hết hồn.

“Anh, anh đến rồi sao?”

“Nếu anh không đến còn thực sự không biết em đang “ngoại tình”

Phó Diệc Phàm giả vờ nghiêm túc nói.

Minh Tư Thành liếc nữ sinh kia một cái, rồi lập tức đứng cách ra mấy bước, trên gương mặt tuấn tú lộ ra chút vô tội: ” Anh, anh hiểu lâm rồi, cô ấy chỉ là một người chơi giúp thôi!”

“Đúng vậy! Em chỉ là một người chơi giúp thôi! Tổng cộng ba trăm nghìn, cảm ơn” Ngay sau đó nữ sinh liền chìa tay về phía Minh Tư Thành.

Minh Tư Thành vội vàng lấy ví da trong túi quần ra, tiện tay rút mấy tờ một trăm đặt lên tay nữ sinh, thúc giục: “Cô mau đi đi”

Nữ sinh thấy Minh Tư Thành cho nhiều cũng không có ý định trả lại anh ấy, ngược lại vui vẻ lắc tờ tiền trong tay chào tạm biệt Minh Tư: Thành: “Đại thần, bái bai nhé! Lần nay còn chuyện tốt như vậy thì nhớ phải tiếp tục chỉ định em nhé!”

Nữ sinh vừa đi, Minh Tư Thành nhìn Phó Diệc Phàm lúng túng cười nói: ” Anh, anh xem chỉ là người chơi giúp mà thôi. Em giúp bạn em làm một trò chơi, làm một bản beta”“

“Được rồi, em không cần giải thích nữa” Mặt Phó Diệc Phàm vẫn lạnh lùng như cũ.

Minh Tư Thành lại nghiêm túc giơ tay lên thề: ” Anh, em thề với anh, nếu em..”

“Ha” một tiếng, Phó Diệc Phàm kéo tay Minh Tư Thành xuống, cười nói: “Anh đùa em thôi.”

Minh Tư Thành thấy Phó Diệc Phàm cười, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Vẻ mặt vừa rồi của anh thực sự giống như hận không thể thay Mộc Miên đánh em một trận Anh ấy dừng một chút, nhướn mi nhìn Phó Diệc Phàm, lại hỏi: ” Anh, anh đến tìm em là lại có chuyện gì muốn nhờ em sao?”

“Anh..” Phó Diệc Phàm muốn nói lại thôi.

Minh Tư Thành nhíu mày, chờ anh nói tiếp.

Phó Diệc Phàm mím môi, sửa lại: “Chỉ là đến gặp em một chút thôi.”

“Không có chuyện gì khác sao?” Minh Tư Thành hoài nghỉ.

Phó Diệc Phàm cười nhạt: “Không có chuyện gì khác.”

“Anh muốn đi ăn cơm cùng em không?” Minh Tư Thành chủ động mời.

Phó Diệc Phàm gật đầu một cái.

Lúc hai người dùng bữa trong nhà hàng, đã nói rất nhiều chuyện, ngoài chuyện công việc và sự nghiệp ra, Minh Tư Thành còn hỏi Phó Diệc Phàm một vài chuyện về Nhiên Mộc Miên lúc cô ấy còn nhỏ.

Đến cuối cùng, Phó Diệc Phàm vẫn không nói một chữ nào tới chuyện Nhiên Mộc Miên có thể đang ở Hải Vân.

Về phần Minh Tư Thành, hiện tại anh ấy đã vui vẻ hơn trước kia rất nhiều, sẽ tiếp tục phát triển sự nghiệp của mình.

Thấy ánh mặt trời của Minh Tư Thành đã khôi phục lại như trước đây, Phó Diệc Phàm quyết định gạt bỏ hoàn toàn sự nghỉ ngờ trong lòng sang một bên.

Sau khi ăn cơm xong, hai người chia tay nhau tại một ngã ba.

Bên này, Phó Diệc Phàm định lái xe trở về tập đoàn Vân Hàng.

Bên kia, Minh Tư Thành lái xe đến trường học mà Nhiên Mộc Miên đã từng học khi còn bé, hơn nữa còn tìm thấy bức ảnh tốt nghiệp tiểu học và bức ảnh tốt nghiệp trung học cơ sở của Nhiên Mộc Miên trong tòa lịch sử của trường.

Lúc còn bé Mộc Miên không chỉ có dáng vẻ đáng yêu, mà trong ảnh tốt nghiệp, nhìn thoáng qua cũng có thể khiến cho người xem cảm giác được cô chắc chắn là cô bé xinh đẹp nhất.

Lúc ra khỏi trường, Minh Tư Thành còn đặc biệt cảm ơn chú bảo vệ đã cho anh ấy vào.

Sau đó Minh Tư Thành tiếp tục đi đến đối diện cổng trường, chỗ một gian hàng nhỏ chỉ bán xúc xích nướng đã được hơn mười năm nay.

Mới đầu, lúc ăn cơm, Phó Diệc Phàm nói lúc còn bé Mộc Miên không học ở trường tiểu học quý tộc, trường tiểu học quý tộc của thành phố Cung Huy cách biệt thự nhà họ Phó rất xa, phải ở nội trú.

Mẹ của Mộc Miên không nỡ để Mộc Miên còn nhỏ như vậy đã phải ở nội trú, muốn thấy cô bé kia mỗi này cho nên đã chọn trường tiểu học công lập gần đấy.

Hơn nữa, lúc còn bé Mộc Miên rất thích ăn xúc xích nướng, thạch đá của một cô bán hàng đối diện trường học.

Sau khi Minh Tư Thành đến, thấy cô bán xúc xích nướng vẫn còn ở đó, lúc mua xúc xích nướng, anh còn nói với cô đó mấy câu.

Vừa nhắc tới “Mộc Miên”, cô đó giống như mở máy thu thanh, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng ấn tượng của tôi với cô bé đó vẫn rất sâu sắc! Năm đó, bố cô bé đó lo cô bé ăn đồ hỏng liền cố tình cử hai người tự mang nguyên liệu tìm đến nhà tôi, giám sát quá trình làm ra xúc xích nướng của tôi, yêu cầu vệ sinh sạch sẽ, nếu không sẽ không cho phép tôi mở quầy bán. Nhưng cô bé đó sống cũng rất hào khí, mỗi lần tôi vừa mới nướng xong xúc xích, cô bé đó đều mua hết, sau đó chia cho các bạn của cô ấy cùng ăn.”

Minh Tư Thành nghe vậy, cũng không khỏi cười nói: “Vậy tôi cũng mua hết”

Kết quả cô đó không bán, phẩy phẩy tay nói: “Nếu cậu mua hết thì lát nữa bọn trẻ tan học sẽ không có gì ă “Vậy tôi mua hai cây” Minh Tư Thành nói tiếp, rồi đưa tiền cho cô đó.

Minh Tư Thành xách hai cây xúc xích định quay lại chỗ mình đỗ xe, kết quả trên đường bị một đứa bé ăn mày mặc quần áo rách rưới nhìn chằm chằm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.