Thiếu Uông Kỷ Cú

Chương 16




Editor & Beta: Mai_kari
Ngày kỷ niệm thành lập trường, toàn trường đều cực kỳ náo nhiệt.
Buổi sáng, từng khoa tại lễ đường chính của trường bắt đầu biểu diễn tiết mục của mình, phần nhiều là mấy tiết mục biểu diễn thường quy, cũng có vài tiết mục đọc diễn cảm thơ ca khiến người ta buồn ngủ.

Khoa của Tương Thiếu Diễm là tiết mục biểu diễn thứ 11, là một tiểu phẩm vườn trường về trường đại học T, nói về mấy chuyện tào lao trong trường, khiến cho mọi người đều thấu hiểu, các sinh viên dưới sân khấu cười tới vui vẻ, Tương Thiếu Diễm trong lúc xem họ diễn tập cũng đã coi qua tới mấy lần, nhưng vẫn rất nể tình mà vỗ tay ủng hộ.
Buổi chiều chính là hoạt động của các câu lạc bộ trong trường, Liễu Hàm cùng Hiểu Hiểu liền kéo hắn đi dạo quanh, một đường chơi đủ trò, đi tới trước một quầy bắn phi tiêu, liền thấy Uông Triết đang đứng quản quầy.
Tương Thiếu Diễm nhìn bảng tên của quầy ghi tên câu lạc bộ: CLB Thiên Văn.

Thảo nào bàn nhắm phi tiêu có đủ loại chòm sao.
Uông Triết thấy Tương Thiếu Diễm lập tức đưa cho hắn một xấp phi tiêu, nhiều gấp đôi so với người khác, cười nói.


“Học trưởng, bắn trúng có thưởng á.”
“Quy tắc thì sao?”
“Bắn trúng chòm sao của chính anh là được.”
Tương Thiếu Diễm là chòm Bạch Dương, hắn nhìn vị trí trên bàn nhắm, cổ tay hoạt động một chút, đưa tay nhắm hướng chuẩn bị phóng.
“Cậu là chòm sao gì?”
Uông Triết sửng sốt: “A? Em là chòm Cự Giải.”
“Vèo!” Một phi tiêu phá không đi, chuẩn xác không lầm mà nhắm ngay vị trí chòm Cự Giải.
“Học trưởng, anh phải nhắm chòm sao của anh cơ …” Uông Triết tích cực giải thích quy tắc lại lần nữa.
“Chó ngốc.” Tương Thiếu Diễm lại lấy ra một phi tiêu, lần thứ hai nhắm trúng mục tiêu.
“Ngốc tới không có thuốc chữa.” Lại phóng một cây nữa.
“Sớm muộn gì cũng bị cậu làm cho tức chết.” Lại thêm một cây.
Liễu Hàm cùng Hiểu Hiểu đứng bên cạnh nghẹn cười đến mức sắp nội thương, chỉ có Uông Triết ngơ ngác mà nhìn Tương Thiếu Diễm tựa như đang trút giận mà không ngừng mắng một câu phóng một cây, đến tận khi toàn bộ 10 cây phi tiêu trong tay đều đã được phóng, vị trí chòm Cự Giải đã dính đầy phi tiêu.
Tương Thiếu Diễm vẫn cảm giác chưa đủ, còn muốn quay đầu mắng Uông Triết thêm hai câu nữa, đột nhiên bên cạnh có một thanh âm vang lên.
“Phóng thật chính xác.”
Trâu Nhuệ cười đi tới, rất tự nhiên mà đặt tay lên vai của Tương Thiếu Diễm, thuận miệng nói với Uông Triết: “Cho tao một phần, tao muốn phóng vào chòm sao của … hắn.”
Tương Thiếu Diễm nhíu mày đẩy tay Trâu Nhuệ ra: “Cút.”
Trâu Nhuệ cười haha: “Đừng có xấu hổ chứ Thiếu Diễm.”
Nói xong, hắn phát hiện Uông Triết vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích, ánh mắt có chút quật cường mà nhìn Trâu Nhuệ.
“Đưa cho tao đi, làm gì, không phục? Vậy chúng ta thi đấu đi.” Trâu Nhuệ khiêu khích nói.
Uông Triết thu hồi nụ cười mà hồi nãy đã dành cho Tương Thiếu Diễm, khuôn mặt tuấn lãng góc cạnh rõ ràng nhất thời có chút lãnh khốc, đôi mắt màu xanh lục dường như tản ra nguy hiểm nhè nhẹ.

Tương Thiếu Diễm chưa từng thấy y lộ ra vẻ mặt này, nhất thời giật mình.
Uông Triết không nói gì, nhưng đi tới vị trí song song với Trâu Nhuệ, đưa cho y năm cây, bản thân cũng cầm năm cây, tư thế muốn thi đấu rất rõ ràng.
Trâu Nhuệ căn bản không hề để y vào mắt, phì cười một tiếng, đưa tay tùy tiện phóng, thẳng tiến vào chòm sao Bạch Dương.
Uông Triết cực kỳ trầm mặc chuyên chú mà nhìn thẳng vào bia ngắm, biểu tình khá ngưng trọng, tựa như đây là một trận thi đấu quyết định số phận.

Y thử thử vị trí tay một chút, nghiêm túc nhắm vào, cố sức phóng —-
“Phập!”
Phi tiêu cắ.m vào vị trí Song Ngư.
Trâu Nhuệ cười tới kiêu ngạo, đưa tay đem bốn cây phi tiêu còn lại phóng ra, dễ dàng trúng mục tiêu.
Dù cho Uông Triết ở phía sau dù có phóng tiếp bốn cây trúng vị trí, thì cũng chính là thua.
Liễu Hàm thấy Uông Triết biểu tình có chút xấu xí, kéo qua Tương Thiếu Diễm thấp giọng khuyên nhủ: “Đừng để họ đấu tiếp nữa, tiểu học đệ của mày lòng tự trọng sắp nát rồi kìa.”
Tương Thiếu Diễm lắc đầu, tiếp tục khoanh tay đứng nhìn.

Uông Triết quay đầu lại nhìn hắn một cái, trong im lặng truyền lại sự kiên quyết không chịu thua của bản thân, sau đó hít sâu một hơi, cố hết dũng khí đem toàn bộ phi tiêu trong tay lần lượt phóng ra, mỗi một lần đều rất chuyên chú, ra sức vô cùng.

Đáng tiếc, chẳng cây nào trúng vào phạm vi chòm sao Bạch Dương.
“Hừ, yếu kém.” Trâu Nhuệ khinh miệt nói.

“Thiếu Diễm, đi theo tôi nào, giúp tôi đi lựa trang phục vũ hội.”
Tương Thiếu Diễm nhìn Uông Triết cúi đầu không nói bên cạnh, trong lòng suy nghĩ, tên chó ngốc này biết rõ hy vọng chiến thắng không lớn, còn dám đồng ý thi đấu, nên gọi là hữu dũng vô mưu hay là dũng khí khả gia đây?
Hoặc có thể nói, là do quá thích hắn, thích đến mức cho dù chỉ có một tia hy vọng mỏng manh, cũng muốn khiến hắn nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
Hắn nhất thời tâm tình vui vẻ, khóe miệng giương lên, tiến lên xoa xoa đầu của Uông Triết, dùng thanh âm nhẹ nhàng chỉ đủ hai người họ nghe được, nói.

“Chó ngốc, tối nay xong vũ hội thì tìm tôi, tôi cho cậu một kinh hỉ.”
Uông Triết mê man ngẩng đầu, đáy mắt còn ẩn cô đơn chưa rút đi, Tương Thiếu Diễm đã cùng Trâu Nhuệ đi mất.HẾT CHƯƠNG 16.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.