Giờ giấc sinh hoạt của tôi và Lam Sơn không bao chuẩn xác.
Ngày hôm sau tôi đi làm, hay cái Lam Sơn cũng không được nghỉ, hai chúng tôi lôi kéo nhau, lết trên tàu điện ngầm vai dựa vai gật gà gật gù như gà mổ thóc.
Về việc tại sao không lái xe đi, tôi hình như từ tám trăm năm về trước đã nói rồi, vào giờ cao điểm buổi sáng trên đường toàn là mấy cái xe hơi còn nặng hơn quan tài, đứng sừng sững như cái nhà luôn.
Tôi xuống trước Lam Sơn sáu trạm dừng, lúc xuống tàu tôi có nói với chị ấy một tiếng, Lam Sơn mê mang dường như còn chưa tỉnh, ừ ừ à à tiếp tục đứng dựa vào trong góc.
Nhưng lúc tôi xuống tàu quay đầu liếc mắt nhìn, Lam Sơn đút tay vào áo dựa ở cửa nhìn tôi, đeo mắt kính và đợi mũ lưỡi trai, đôi mắt to tròn linh hoạt đấy đang nhìn về phía tôi.
Tôi ngay lập tức kích động, cút má nó đi chứ thức khuya còn đi làm, dùng hết sức lực mà vẫy tay hô tạm biệt, khuôn mặt của Lam Sơn cũng rời xa theo tốc độ chạy của tàu, vào khoảng khắc biến mất khỏi tầm nhìn của tôi đó tôi lại tiếp tục quay về trạng thái không chút sức sống.
Nhưng thật ra tôi đang nghĩ đến cảnh hôm nay Lam Sơn đi làm phải ngủ gà ngủ gật cũng được an ủi phần nào, dù gì cũng do sáng nay mới hai giờ chị quản lý của chị ấy đã gọi điện tới, liên lụy đến cả tôi đây.
Tôi mắt nhắm mắt mở hỏi có phải do chị tự ý đăng Weibo nên bị mắng không, Lam Sơn vuốt ve tôi như một con mèo, không nói một lời nghe bên kia nói chuyện, xong chuyện thì tắt luôn điện thoại, chui vào trong chăn.
Tóm lại là mắng cái gì đó, chị nói với em đi cho em thương chị chút nào?
Trong lòng tôi cứ vướng mắc cái chuyện này, ngủ cũng không ngủ được, dứt khoát quấy rầy Lam Sơn.
Lam Sơn nhắm mắt rồi cười, nói có việc gì đâu, chị ấy mắng tôi tìm em chụp ảnh mà không nói sớm, đòi số ảnh còn lại thôi.
Tôi:...!
Tôi đây liền ngủ.
Chuyện này cũng thật là diệu kỳ nha.
Đêm qua sau khi chụp xong Lam Sơn chọn ra mấy bức ảnh chưa edit nhìn cũng đẹp đẹp đăng lên Weibo, đến ngay cả CR cũng không thèm làm.
Bởi vì chúng tôi cũng chẳng xem mấy bức ảnh thành công việc mà nghiêm túc chụp, Lam Sơn chỉ là muốn giúp người bạn như tôi tìm được xúc cảm mà xuất hiện trong ống kính thôi, ai mà biết quần chúng tinh ranh đến thế, trong khung bình luận một dãy @ tên tôi, Chúng tôi ngủ dậy mới phát hiện ra cái tên của Lam Sơn lại treo trên top 10 bảng hotsearch, tôi đúng kiểu phục sát đất, lòng nghĩ dân mạng nhiệt tình ơi các bạn không ngủ sao?
Có trời mới biết thời nay muốn dựa vào quần chúng lướt web để lên bảng hotsearch khó đến mức độ nào, không cần bỏ tiền ra mà vẫn có được kết quả như vậy là quá tốt rồi.
Công việc còn lại sẽ có người phụ trách sắp xếp, tôi không liên quan.
Ý định của bên công ty Lam Sơn là đợi hôm nay mua một cái hotsearch để giữ độ hot trước đã, sau đó mới lấy mấy bức ảnh đã chỉnh từ phía tôi đây edit thành một bộ rồi đăng tải, ba cái hotsearch đầu bảng có thể chiếm được, nếu may mắn thì nói không chừng có thể bạo nổi.
Không nghĩ đến chân trước tôi vừa mới vào cửa công ty, chân sau liền vấp phải cái cô Trình Giảo Kim kia, tôi liếc mắt nhìn bảng hotsearch một cái, xong, Lam Sơn hôm nay không bạo được rồi.
Tôi rót một cốc nước nóng hổi, thả vào một nắm hoa cúc cùng cẩu kỷ, bắt đầu vừa làm việc vừa dưỡng sinh.
Nhưng tâm trạng không lúc nào yên ổn, màn hình điện thoại ở bên cạnh vẫn đang sáng, top 1 hotsearch hiện lên cực kỳ chói mắt.
Bạch Cập Lục Tinh Gia từ cửa khách sạn đi ra hôn nhau thắm thiết chơi Gay
Tôi không giơ tay tắt, chỉ ngồi yên đó nhìn nó từ từ biến thành màu đen.
Giờ nghỉ trưa tôi từ nhà ăn công ty về phòng trà, lấy nước ấm, mấy vị tiền bối đang tụ tập ngồi trên chiếc sofa nhỏ thấy tôi liền thân thiện mà chào hỏi.
Việc tôi bám vào Lam Sơn mà một đêm nổi tiếng là đã quá rõ ràng.
Nhưng cái kiểu này cũng chẳng còn lạ lẫm gì trong ngành thời trang cả, đánh được giang sơn thì dễ nhưng giữ được nó còn khó hơn.
Tôi quan sát học tập các tiền bối, họ thực ra cũng đang dõi theo tôi, sau khi phát hiện ra tôi vẫn là một nhiếp ảnh mới có linh cảm tốt nhưng thiếu nhiều kinh nghiệm thực tiễn, thái độ họ niềm nở hẳn ra.
Nói trắng ra thì, tôi không đe dọa được đến tiền lương của họ, thế nên cái tình bạn đạo đức giả này có thêm được hay không một chút chân tình chỉ cần một khoảnh khắc thôi, nhưng mức độ ảnh hưởng thì khác, đối với một người mới vào tổ được một tháng như tôi, không có chuyện được chào lại ngồi cùng họ tám chuyện đâu.
Tôi chổng cái mông rót một cốc nước nóng rồi đi qua đó ngồi, gật đầu chào hỏi với các đại lão ở đây.
Đại khái là nghe chưa đến năm phút, cảm thấy câu chuyện này thật lay động lòng người nha.
Tôi vừa mới bước vào nghề không lâu, đối với vòng xoáy ân đoạn tình thù ở trong Showbiz còn chưa quen thuộc lắm.
Nhưng cái tên Bạch Cập thì từng nghe đến rồi, xuất thân từ lớp diễn viên, từng đóng hơn mười bộ phim, một phần ba trong số đó đều thuộc loại siêu hot, xem như là một trong những lứa diễn viên thế hệ mới có tiền đồ nhất rồi.
Người còn lại Lục Tinh Gia là một tiểu sinh lưu lượng điển hình, dựa vào khuôn mặt mà kiếm cơm ăn, nhưng ngoài mong đợi là diễn xuất cũng được gọi là có tố chất riêng, không phụ bạc số tiền mà công ty bỏ ra mua phim cho cậu ta diễn.
Thợ săn tin đào ra được nơi tình yêu hai người họ bắt đầu là từ lần đầu hợp tác diễn bộ phim song nam chủ nào đó, trong thời gian quảng cáo phim đó fan độc duy và fan RPS luôn dính chặt lấy nhau, Hai người Bạch Lục cứ dăm ba ngày là lại ở cùng nhau uống rượu, hoặc là bị fan đào ra mười bộ quần áo thì đến chín bộ là đồ couple, tất cả các chương trình nghệ sĩ cùng nhau xuất hiện chỉ cần khoác vai dựa nhau thôi là bị cắt thành bộ phim truyền hình thể loại showbiz, ngọt chết quần chúng.
Tôi nhớ mang mang bạn cùng phòng đại học của tôi lúc đó là fan độc duy của Lục Tinh Gia, cả ngày từ sáng đến tối miệng như súng bắn liên thanh, tôi nằm co ro trong góc không dám nói nửa lời, mặc dù tiếng tinh tinh thông báo gaydar kêu bên tai, nói cho tôi biết là hai người họ có tình ý, nhưng suy cho cùng thì năm đó showbiz vẫn thịnh hành trào lưu đam mỹ, hai người họ vì danh tiếng mà tạo tin đồn cũng không có gì là đáng trách.
Không ngờ đến ngày hôm nay cuối cùng lộ ra, một bên fan couple tái sinh cùng vài fan vì tình yêu hai người mà lên tiếng, một bên thì đòi thoát fan, quần chúng hóng hớt thì cũng sôi nổi không kém.
Nhưng người qua đường thì kệ người qua đường, người trong ngành thì đúng là một nhát nói trúng tim đen.
"Trước khi ra đi còn bạo được một lần, đáng giá."
"Tháng trước tôi còn nhận chụp ảnh cho Bạch Cập, người cũng đẹp thiệt.
Thể hình vận động viên, cơ bắp đó đường cong đó, chậc chậc, người tình trong mộng của tôi là đây chứ đâu."
"Hahaha thôi đi nhá, người ta mới không thèm kiểu như cô đâu.
Nhưng cũng phải nói thật, Lục Tinh Gia thì bỏ qua, lưu lượng không thiếu người, nhưng Bạch Cập thì đáng tiếc thật đấy, mấy năm nay người có thực lực như vậy được mấy người?"
"Thôi đừng nói linh tinh nữa, để xem công báo bác bỏ đi...."
Tôi ngồi bên nghe cũng chẳng thấy có chuyện gì thú vị.
Trong đầu xoẹt qua hình như Lục Tinh Gia cũng xuất thân từ người mẫu, không biết có thân quen gì với Lam Sơn không, thế là liền chào một câu rồi đứng lên quay lại văn phòng làm việc.
Đến cửa phòng trà thì lướt vai qua một vị tiền bối, mùi nước hoa trên người chị ta thật nồng, tôi phải nín thở chào hỏi, đối phương lại còn hiền dịu cầm chiếc cốc cười:
"Lam Sơn hôm nay lại lên hotsearch rồi ha."
"...!Chụp chơi chơi thôi."
"Khiêm tốn rồi." Chị ta cười, "Em chỉ chụp cho cô ấy liền lên hotsearch."
Bà chị này nói xong liền lắc lư cái mông đi đến ngồi vào vị trí vừa rồi của tôi.
Chị ta nói chuyện nghe thì nhẹ nhàng nhưng tràn đầy ý công kích, đặc biệt là cái chữ "chỉ" kia, thật con mẹ nó quái ác, cũng chẳng biết là đang nói Lam Sơn chỉ được tôi chụp mới lên được hotsearch hay nói tôi may nhờ chụp được Lam Sơn mới có thể lên hotsearch nữa.
Chị xứng danh với top 1 đá đểu trong ngành thời trang đấy chị nhá.
Tôi thậm chí không dám quay đầu lại, sợ bà chị nhìn thấy bộ mặt hung ác của tôi, đi thẳng về phòng làm việc ngồi xuống liền nhắn tin cho Lam Sơn:
"Chị nhìn thấy hotsearch chưa? Thật hay giả vậy?"
"Việc thì là thật, hai người đến mức độ nào thì tôi không rõ.
Dạo gần đây tài nguyên của hai người quá ít, còn không xuất đầu lộ diện mấy, mua một con chó săn tin không sợ chết bán tin cho hắn, là chuyện thường thấy thôi."
"Công báo định như thế nào vậy?"
"Chỉ cần hai người họ còn muốn sống thêm một ngày trước ánh mắt hoang dã của quần chúng, vậy thì phải chối bỏ.
Nhưng thật ra tôi nghe ngóng được một tin, nói Bạch Cập từ sớm đã có ý định rút khỏi ngành rồi."
Tôi đơ người: "Vậy chắc anh ta không nhân cơ hội này...?"
"Không đâu, bất kể anh ta với Lục Tinh Gia là đóng kịch hay có tình ý thật, cái chuyện không thể đưa ra ánh sáng này, chắc chắn là phải nhấn chìm nó xuống."
Buổi chiều hai nhà Bạch Lục lần lượt đăng bài thanh minh, bạn bè tham dự bữa tiệc rượu đêm đó cũng ra mặt làm chứng, công ty còn tung ra bằng chứng fan đen gây chuyện tung tin giả, bên xướng bên bên họa vô cùng đặc sắc.
Tôi chẳng buồn đi xem đám quần chúng bị lừa cho quay mòng mòng kia, cũng không muốn nhìn cái công báo chối bỏ của công ty nọ.
Tôi lười biếng nằm lăn ra trước máy tính, xem video trực tiếp mới nhất của Lục Tinh Gia.
Lục Tinh Gia từ khi xuất đạo đã gắn với cái mác sôi nổi nhiệt huyết, nụ cười xán lạn đến nỗi ngay cả người qua đường như tôi đây cũng bị cuốn hút.
Tôi tắt bình luận chạy trên màn hình, nhìn Lục Tinh Gia khoác một chiếc áo lông màu trắng, đặt xong máy quay liền tưới nước cho cây xanh trên bàn trà, khoảnh khắc quay chậm chỉ có mười mấy giây đó thôi đong đầy ý vị thôn dã quê nhà, anh ta không nhắc nhiều đến sự việc tối hôm qua, sau khi giải thích ngắn gọn còn lịch sự xin lỗi các fan hâm mộ đang bị sự thật làm cho rối não kia, với Bạch Cập chỉ là quan hệ bạn bè thông thường, không liên quan gì đến nhau cả.
"Công kích cũng được, chất vấn cũng chẳng sao, tôi một thân trong sạch, hết thảy đều không chấp nhận."
"Mọi người đều có cuộc sống riêng của mình, không cần vì tôi mà dâng hiến toàn bộ.
Thay vì để ý đến những tin đồn giả tạo về cuộc sống riêng tư của tôi, không bằng mọi người theo dõi và ủng hộ các tác phẩm về sau của tôi."
"Hy vọng..." Anh ta dừng lại một lúc, "mọi người chứng kiến một tương lai càng sáng rọi của tôi."
Lục Tinh Gia cười đến xán lạn, rực rỡ hoàn mỹ không một khuyết điểm, so với dụng tâm của anh ta, cái bài Weibo "tự thanh minh" bên Bạch Cập kia rõ ràng là ngắn gọn súc tích hơn nhiều.
Kết hợp với tin tình báo mà Lam Sơn cung cấp cho, đại khái là Bạch Cập lùi một bước, anh ta có thể không cần tương lai của anh ta, nhưng không thể không có Lục Tinh Gia.
Cái tình tiết này cẩu huyết đến mức nhàm chán, nhưng tại sao tim tôi ngột ngạt đến vậy.
Tôi tắt mấy trang mạng dư thừa đi, đối mặt với bức hình đang chỉnh sửa một nửa.
Điện thoại màn hình vẫn đang hiện lên câu nói của cùng của Lam Sơn, cô độc đến thanh thoát nhẹ nhàng:
Chà chà, sắp bạo luôn rồi, thời này còn có gì hot bằng gay nữa không?
Tôi đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, không muốn trả lời Lam Sơn nữa..