Thiêu

Chương 6





Tôi không thể không khen công ty quản lý của Lam Sơn thật biết cách làm ăn.

Tôi hôn mê một ngày một đêm, lúc thức dậy thì bộ ảnh đầu tiên đã được chỉnh sửa của Lam Sơn lên Hotsearch Weibo rồi.

Tôi nhấn vào xem, tên bộ sưu tập: Dã Hỏa
Tôi tấm tắc, quay đầu nhắn tin cho Lam Sơn hỏi tên này là do chị đặt đúng không.

Chị ấy trả lời phải đó, còn gửi thêm một icon hạt đậu dễ thương.

Sau đó chị ấy hỏi tôi làm sao mà biết, tôi bảo đoán đấy, phong cách này cực kỳ Lam Sơn.

Sau đó chị ấy không gửi tin nhắn nữa, mà đổi thành voice chat, thanh âm ngọt ngào nói với tôi, hóa ra Lam Sơn là một tính từ nha.

Tôi nói không chỉ có vậy, nếu chị thích thì danh từ động từ tính từ từ miệng em đây đều thành chị tất.

Giáo viên mà muốn tôi lên bảng đặt câu, vậy tôi sẽ dùng viên phấn màu đỏ viết lên hai hàng chữ: Lam Sơn của Tiêu Châu, Tiêu Châu của Lam Sơn.

Đây sẽ là câu văn hay nhất mà tôi đặt, chỉ cần nghĩ đến thôi là vui thích cả người.

Những bức ảnh trong bộ sưu tập đều được chụp ở quán bar và KTV.

Dưới những ánh đèn đỏ xanh, Lam Sơn như được phủ lên một tầng phù sa, vẻ đẹp phóng túng khắc ở trong xương cốt ấy có thể mượn làm vũ khí, nhưng những người có thể chống đỡ vẻ đẹp của chị ấy tuyệt nhiên không phải người thường, thế nên đại đa số con người không giống tôi, bị nét đẹp quyến rũ xinh tươi của Lam Sơn giết đến xương cốt không còn.

Tất nhiên là tôi vẫn thấy có người ghen tị với chị ấy, đậu xanh tôi cười đau cả bụng, với level này của Lam Sơn, trên weibo gõ mấy chữ thì làm gì được chị ấy.

Các cư dân mạng nhiệt tình đã thay tôi giễu cợt lại họ rồi.

Tôi chỉ theo người ta mắng tượng trưng một câu đồ ngu, kéo lại bài đăng chính rồi thưởng thức lại vẻ đẹp của Lam Sơn, lần nữa cảm thán đúng là tiên nữ giáng trần.

Chỉ trong một đêm đã nổi lên một cuộc thảo luận sôi nổi về việc Lam Sơn nên xếp vào loại vẻ đẹp gợi cảm hay dung tục đây.


Như thể trả lời cho vấn đề của đêm hôm đó, ngày hôm sau công ty đăng tải lên bộ ảnh thứ hai, lần nữa đẩy cái tên Lam Sơn lên siêu hotsearch.

Xuân Sinh.

Cái tên này lại Lam Sơn rồi, Dã Hoả và Xuân Sinh, ừm, vừa ngắn gọn vừa đẹp đẽ, tôi thấy Lam Sơn lại thêm một điểm mê người rồi, không thể thêm được nữa, không thì chị ấy sẽ giống như tuyết sạt lở, từng giây từng phút muốn cái mạng chó của tôi.

Tôi nhấn vào bài lại nhớ đến buổi sáng ngày hôm đó.

Từ lúc mái tóc của chị ấy còn ướt đẫm tôi đã bắt đầu vừa chụp vừa trò chuyện với chị ấy.

Chị ấy hỏi tôi muốn chụp kiểu gì, tôi nghĩ rồi nghĩ, bảo bình thường chị ở đây làm gì, thì cứ làm như thế.

Lam Sơn nói được.

Thế nên bạn nhìn xem, Lam Sơn trong ảnh giơ hai bắp tay lên lau mái tóc, làm đủ trò trước camera, lấy lược chải mái tóc mượt mà, đôi tay hứng lấy mặt trời, kiễng chân đón lấy ánh nắng mà cười sảng khoái, tưới nước cho cây xanh, bực bội khi không xé được túi bánh kem, khoanh chân ngồi trên sofa xem cậu bé bút chì, ôm lấy tiểu thuyết của Nghiêm Ca Linh và Lý Bích Hoa mà đọc, còn lim dim muốn ngủ.

Tôi không nói rõ được cảm nhận như thế nào, nhưng rất mê hoặc.

Vào buổi sáng ngày hôm đó tôi triệt để hòa mình vào căn nhà cũ kia, tôi và máy phim đều như không khí, tàn hình trong đôi mắt của Lam Sơn, tồn tại nhưng hoàn toàn không cần thiết.

Cái từ "thần kỳ" này như được hiện thực hóa rõ ràng ra trước mắt.

Chị ấy một mình sinh sống một cách vui tươi, tôi tin đây là cuộc sống bình phàm mà chị ấy từng trải qua lúc trước.

Lam Sơn sấy khô mái tóc, búi đầu như mấy cô vũ công thường thấy ở trên Tivi, thay cho mình một bộ quần áo bó sát, cùng với chiếc váy trắng tinh, vẽ lên một điệu múa ba lê trong phòng khách.

Không có âm nhạc, nhưng mỗi bước chân của chị ấy đệm lên tôi đều nghe thấy thanh điệu bản nhạc "Hồ thiên nga" của Tchaikovsky.

Chị ấy múa dưới ánh mặt trời, đạp lên trên bụi trần, chị ấy múa xong điệu thiên nga đen vung cánh ba hai lần, quay sang tôi nở một nụ cười xán lạn.


Tôi đột nhiên bắt đầu kính nể Lam Sơn.

Tôi không dùng sai từ.

Ngày hôm đó ở trong phòng tôi chụp ảnh cho chị ấy đến hồn bay phách lạc.

Nhưng buổi sáng hôm đó chị ấy linh hoạt kỳ ảo, mà thiêng liêng, vẻ đẹp như vậy làm tôi xúc động đến nỗi muốn khóc.

Tôi nghĩ tôi yêu chị ấy mất rồi, là tâm hồn hay ngoại hình đều được, vào giây phút chị ấy cười với tôi đó, tôi rơi sâu vào tình yêu chị ấy.

đăng tải đã dạy cho những kẻ mắng Lam Sơn dung tục kia một bài học.

Cùng với những cuộc thảo luận về Lam Sơn, tên của tôi cũng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Quần chúng không mù, nhìn được bộ ảnh nào thực sự được dụng tâm mà chụp.

Trước khi cư dân mạng nhiệt tình mang miệng đại bác bắn rắm cầu vồng đến, tôi vội xóa hết sạch nội dung than trời than đất trong trang cá nhân của mình trước đây, chỉ chia sẻ hai bộ ảnh và.

Số lượng fan cùng số lượng bình luận trong trang của tôi bắt đầu tăng nhanh, tôi thậm chí nhìn thấy trong góc nhỏ hiện lên tin nhắn riêng tư, mở ra xem là biết công ty mưu mô xảo quyệt nào đó rồi, không để ý đến nữa.

Tôi đã sớm nói rồi mà, tôi vẫn chưa trải sự đời nhiều, thế nên khi nhìn những bình luận tâng bốc tôi thì trái tim yếu đuối này bùng nổ luôn.

Nhưng lướt rồi lướt tôi lại bắt đầu nóng lòng lo sợ, bởi vì có người nói dưới ống kính của tôi Lam Sơn đẹp một cách thuần khiết, thanh thản, điều này chưa từng thấy ở những bộ ảnh cũ của Lam Sơn, tôi với Lam Sơn chắc phải có giao tình gì.

Quần chúng hóng hớt lại bắt đầu thảo luận, tôi không thể chối cãi nhưng cũng không thừa nhận, thậm chí còn tội lỗi mong chờ mọi người tiếp tục xuyên tạc quan hệ của tôi và Lam Sơn.

Dù gì thì Lam Sơn và tôi cũng có giao tình đấy thôi.


Chưa vui vẻ được năm phút, công ty gọi cho tôi, tôi vừa đến đã thấy, người bên công ty Lam Sơn cũng ở đây, thấy tôi niềm nở gật đầu, làm tôi nhớ đến hai câu thành ngữ: Già mới có con và Về già vang danh.

Tôi lúc đó làm gì dám nói ra, chỉ tiếp nhận lời khen của các đại bối.

Họ khen như vậy, tôi mới nhận ra là công lao lần này của tôi là không hề nhỏ.

Lam Sơn ra mắt được hai năm, nói mới không mới cũ cũng không cũ, trước đây đi đủ loại show trình diễn trong nước tích lũy danh tiếng nâng cao năng lực, hiện tại đang trong thời kỳ quan trọng.

Nếu có thể đi mở màn cho show thời trang cuối năm TAAKI ở Tokyo, chắc chắn từ đó sẽ bạo nổi.

và ngoài dự liệu bùng nổ, các nhãn hiệu nhìn thấy được vẻ đẹp đối lập nhau của Lam Sơn, đều nối tiếp nhau đến gõ cửa muốn kí hợp đồng hợp tác.

Hai nhà công ty lần này tất nhiên rất hài lòng về tôi và Lam Sơn, tôi sướng đến cực điểm, tôi được vào phòng nhân sự xé hai cái chữ đầu tiên của dòng trợ lý chụp ảnh đó, còn cho tôi nghỉ phép hai ngày.

Trước khi ra khỏi công ty tôi nghe được hai boss lớn đang muốn ký hợp đồng quan hệ hợp tác lâu dài.

Trong lòng tôi biết rõ việc này không đến lượt tôi quản, chỉ cần để tôi tiếp tục được chụp ảnh Lam Sơn, mọi việc đều dễ dàng giải quyết.

Tôi giữ tinh thần sảng khoái bước ra từ bộ nhân sự, nhưng sướng chưa đầy một phút, thì nửa đường văng ra một Trình Giảo Kim.

Em gái từng cùng làm trợ lý với tôi lanh chanh muốn biết tại sao tôi được chụp ảnh cho Lam Sơn, việc này làm sao tôi có thể giải thích, tôi dứt khoát nói không biết, chắc do ông trời không có mắt.

Cô ấy bất lực cười, tôi nhìn ra được điều không đúng, hỏi làm sao vậy.

Việc một nhiếp ảnh ra chụp một người mẫu vô danh đẹp như tiên không nói, nhưng một nhiếp ảnh gia vô danh chụp một người mẫu vô danh thì đặc biệt rất thú vị, một là cùng chìm xuống đáy biển, hai là cùng nhau bay lên trời.

Trên thế giới này chỉ có hai loại người có thể làm tôi nhẫn nhịn sự bực tức, thứ nhất là loại đưa tiền cho tôi, thứ hai là Lam Sơn.

Tôi không chịu được người khác nói vòng vo, nói em đừng có nói chuyện linh ta linh tinh với tôi, có cái rắm gì cứ nói thẳng ra.

Cô ấy thấy tôi tức giận thì cũng sợ rồi, lí nhí nói A Châu lúc chị không có ở đây có người nói xấu chị.

Không phải ghen tị chị một đêm mà nổi, mà là cho rằng Lam Sơn có mưu đồ từ trước.


Cô ấy không chắc có được đi mở màn show TAAKI không, nếu như để chị Mộc chụp, bị loại thì chỉ trách thực lực cô ấy không đủ, chứ không trách được chị Mộc chụp không đẹp.

Nhưng chụp với chị thì khác, được chọn thì là thành công cực rỡ ngoài ý muốn, không được thì có người đỡ thay, chị có hiểu ý em không?
Tôi đơ người một giây, sau đó lạnh lùng cười.

Tôi hiểu, tôi làm sao không hiểu.

Tôi chỉ muốn nói bọn họ ăn shit ăn quen rồi ha, chó giả ngây thơ gáy như gà trống gáy đau cả tai tôi rồi này.

Nhưng mà tôi nhịn được, lời họ nói truyền được đến tai tôi, thì lời tôi nói cũng như gió bay không giữ được, làm liên lụy đến Lam Sơn, tôi không muốn kéo antifan cho chị ấy.

Vì vậy tôi cười cười nói không sao, Lam Sơn không phải loại người đó.

Sau đó vứt cô ta sang một bên bắt đầu kỳ nghỉ phép tuyệt vời của tôi.

Nhưng khi ra đến cổng công ty, tôi lại thấy buồn nôn.

Lam Sơn là người tốt nhất trên đời này, tôi không thích nghe người khác mắng chị ấy.

Tôi liền muốn mở Weibo up bài chửi cho một trận ra trò, thì mới ý thức được bây giờ tôi không còn là Tiêu Châu tùy ý xách loa phát ngôn ngày trước nữa rồi.

Tôi vừa đăng ký nick Weibo phụ vừa làm trò, thật muốn gọi điện cho Lam Sơn nói chị nhìn đứa em gái này thật thảm nha, mắng người còn phải lòng va lòng vòng, ngoài miệng không được mắng thì ở trong lòng mắng, trong lòng giữ không được thì lập nick phụ phát ngôn, thảm thiệt sự nha.

Tôi lập nick phụ đặt tên đổi ảnh đại diện nạp thẻ hội viên xong, đầu tiên là vào trang cá nhân của Lam Sơn tặng chị ấy cái follow đầu tiên, sau đó tải lại trang, Lam Sơn cập nhật một trạng thái Weibo mới.

Bức ảnh này vì ánh sáng không được đẹp cho lắm, nên bị công ty vứt bỏ, không được xuất hiện trong "Dã Hỏa".

Nhưng Lam Sơn nhớ rõ, tôi cũng nhớ rõ, chụp xong bức ảnh này, tôi lại gần vuốt ve gò má Lam Sơn nói chị nhìn như rất mệt.

Ánh đèn hồng chói hắt lên ly rượu vang tràn đầy, chị ấy tay chống má uống rượu, sự chán chường mệt mỏi hiện lên rõ ràng, mê mang đến xót xa lòng người.

Dòng chữ đính kèm trạng thái:
Có ai yêu tôi không?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.