Cố Duệ chớp mắt nhìn Lý Đại Hùng. Lý Đại Hùng hiểu ý, định đi ra ngoài với Cố Duệ.
Mệt mỏi. Đánh đánh giết giết một hồi, giờ đói bụng rồi.
Bỗng nhiên…
“Các người có nghe thấy tiếng gì không?”
Lý Đại Hùng đột nhiên hỏi.
Khứu giác của thằng nhãi này rất tốt, các giác quan khác cũng thế. Bây giờ cậu ta lại đột nhiên hỏi như vậy…
Viên Lâm còn tưởng hai sư huynh muội Cố Duệ lại sắp giở trò. Vừa nghe thấy Lý Đại Hùng hỏi thế, hắn ta theo bản năng nâng cao cảnh giác. Tiếng gì?
Cơ thể Viên Lâm suy yếu, Cố Duệ và Lý Đại Hùng yên lặng, đám người Hứa Điển cũng lặng thinh theo bản năng. Tên sát thủ kia thì đã ngất xỉu từ lâu. Lúc này, trừ tiếng nước chảy ra thì không còn âm thanh nào cả.
Làm gì có tiếng động nào?
Không đúng, có!
Ô ô, ô ô…
Đây là tiếng gì vậy? Yếu ớt như một con thú nhỏ đang khẽ kêu, lại vừa quỷ mị như dụ dỗ người ta cắn câu…
Âm thanh từ ngã rẽ bên trái truyền đến.
Lúc trầm lúc bổng.
Viên Lâm nheo mắt lại, nhìn Cố Duệ chằm chằm: “Xem ra đường ngầm này có vật tà ám gì đó. Bây giờ đến lượt ngươi, một nhân vật trong giới Hàng Đạo ra tay rồi.”
Hắn ước gì người này bị ma quỷ hành hạ đến chết. Tuy rằng như thế thì độc trên người hắn không thể giải nhưng hắn cảm thấy với xuất thân và đạo hạnh của Cố Duệ, độc cô hạ hẳn sẽ không lợi hại lắm. Dù chưa biết tên hay hàm lượng thành phần cụ thể của độc này nhưng hắn tin rằng, sau khi về nhà, chỉ cần lợi dụng mạng lưới quan hệ mời người của phái Ngọc Đường đến giúp giải độc là được.
“Ngươi đang dùng phép khích tướng?”
Ha ha, đến lúc này còn không quên gài bẫy cô. Xem ra hắn không tin vào sự lợi hại của độc này. Cố Duệ lặng lẽ khen ngợi Viên Lâm một câu.
“Không dám. Nhưng ta đã lường trước được người vô tình vô nghĩa như ngươi sẽ không mạo hiểm đi đâu.”
Vẻ mặt Viên Lâm lạnh nhạt.
“Đừng sỉ nhục đạo đức nghề nghiệp của ta.” Cố Duệ liếc hắn một cái. Cô bước qua kiểm tra một chút, sau đó xoay người lại bình tĩnh nói: “Chỉ là đống rác thôi, không có gì cả.”
Làm ơn đừng làm cho có lệ như vậy được không?
Mọi người đều cảm thấy cạn lời. Đạo đức nghề nghiệp? Cô cất nó hơi kỹ rồi đấy!
Viên Lâm nhíu mày. Hắn không nhìn thấu được người này. Hắn có thể cảm nhận được cô sợ chết. Nhưng một người sợ chết như vậy sao lại đường hoàng cứng rắn chống đối lại hắn?
Tuy rằng người gặp xui xẻo chính là hắn…
“Nếu đã không dám thì cần gì phải giở trò bịp bợm.” Viên Lâm cười lạnh.
Cố Duệ: “A, tôi đột nhiên nghĩ ra một cách rất hay. Chúng ta có thể dùng một kẻ suy yếu và cả người có mùi máu tanh làm mồi nhử. Nếu là tà ám, nó chắc chắc sẽ không nhịn được… Mọi người thấy thế nào?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Viên Lâm.
Mặt Viên Lâm lập tức biến sắc.
Im lặng là vàng nha.
“Nếu đương sự đã không đồng ý, tôi cũng không còn cách nào khác. Ai bảo tôi là một người dân chủ và biết quý trọng mạng sống người khác làm gì. Thật ra có thể vừa rồi chúng ta đã nghe nhầm. Các người xem, bây giờ có nghe tiếng gì nữa đâu.”
Vẻ mặt Cố Duệ rất bình tĩnh. Mọi người lại cẩn thận lắng nghe lần nữa.
“Cứu… Cứu tôi... Cứu tôi...”
Cố Duệ: “Mọi người xem, đâu có tiếng gì đâu. Vì thế, chúng ta nên đi thôi.”
Không đúng, thật sự có mà!
Hứa Điển vừa định mở miệng.
Âm thanh truyền đến từ ngã rẽ kia lập tức to hơn.
“Cố Duệ chết tiệt! Mau đến cứu tôi!”
Sau đó, âm thanh ấy đột nhiên im bặt.
Cố Duệ: “... Vừa rồi mấy người không nghe thấy gì hết, đúng không?”
Lần này không ai đáp lại.
Lý Đại Hùng gãi gãi sau cổ: “Khỉ, hình như có người gọi cô kìa.”
Hứa Điển và Hàn Cao liếc nhìn nhau: “Âm thanh vừa rồi giống như của Trần Dịch Bảo!”
Không thể nào. Sao Trần Dịch Bảo lại có thể ở đây được.
Cố Duệ cũng cảm thấy không có khả năng. Nhưng nhà họ Trần có nhiều chuyện xấu như vậy, biết đâu được.
Thật phiền phức!
Trong lòng Cố Duệ cảm thấy không kiên nhẫn. Nhưng tên nhóc xinh xắn, kiêu ngạo kia đã đề tên điểm mặt, nếu không đi thì đây lại thành cô sai.
Con người cô vẫn có chút đạo nghĩa nên...
“Xem ra chúng ta nên cùng nhau vào đó kiểm tra một chút. Nếu có gì nguy hiểm cũng dễ bề giúp đỡ lẫn nhau.”
Sau đó, Hứa Điển phân phó thuộc hạ mang Viên Lâm ra ngoài. Tuy căm ghét tên này nhưng Hứa Điển cũng giống Cố Duệ, hắn không thể không kiêng kị cha của Viên Lâm.
Các gia tộc có thể trở mặt nhau nhưng không thể làm lớn chuyện đến mức mất mạng được. Đây là thỏa thuận ngầm và cũng là điểm mấu chốt giữa các gia tộc lớn với nhau.
Đây cũng là hành động bất đắc dĩ của Hứa Điển, cho dù hắn hận thấu xương kẻ suýt chút nữa đã khiến mình mất mạng.
Nhưng ngôn ngữ và cử chỉ của Hứa Điển lại khiến Cố Duệ kinh ngạc. Cô nhìn hắn rồi đánh giá một hồi.
“Nhìn tôi như vậy làm gì!” Hứa Điển có chút không được tự nhiên.
“Trúng tà sao? Đại Hùng, lấy kính chiếu yêu của cậu ra...”
“Trúng tà cái gì, cô lại ăn nói nhảm nhí gì vậy! Tiểu gia đây không có chuyện gì cả! Chỉ là thích chút năng lực kia của cô thôi. không đúng, là vì trong lúc cửu tử nhất sinh, tiểu gia đây đã tỉnh ngộ... Cũng không đúng! Tỉnh ngộ cái gì, tôi không có gì để phải tỉnh ngộ cả! Nhất định là cô đã dùng pháp thuật gì đó gạt tôi...”
Mặt Cố Duệ không cảm xúc nhìn vị công tử bột đứng trước mặt mình đang nói xằng bậy không đầu không đuôi...
Phong thủy của thành U Châu này thật lạ! Toàn xuất hiện đám quý công tử “thú vị”, nếu không phải đầu óc có vấn đề, thì là bà con họ hàng xa với té giếng.
Đại Hùng à, chúng ta nên cách xa đám công tử bị té giếng này đi. Đầu óc cậu vốn đã có vấn đề, ngàn vạn lần đừng bị nặng hơn nhé.
Cố Duệ và Lý Đại Hùng đi đầu. Phía sau là Hứa Điển tự nói xằng đến mất hết mặt mũi và rầu rĩ đi theo sau. Khuôn mặt tuấn tú của cậu ta nhăn nhó, khó chịu. Hàn Cao đi bên cạnh Hứa Điển. Hàn Cao đưa tay ra hiệu cho đám lính cẩn thận canh phòng, rồi nói nhỏ với Hứa Điển: “Lúc trước đại phu bảo sau lần thoát chết trong gang tấc ấy, tâm tính cậu sẽ bị ảnh hưởng, tôi còn không tin. Nhưng thấy sự kỳ lạ vừa rồi của cậu... Hay là quay về mời đại phu đến kiểm tra xem thử đi.”
Mẹ kiếp, chúng ta nghỉ chơi đi!
Hứa Điển hờn giận, trong lòng cũng thấy không được tự nhiên. Kỳ thật, lúc cặp mắt đen sáng của cô gái kia nhìn hắn, lòng hắn lại cảm thấy xoắn xuýt, đầu óc đần độn. Có khi nào cô ta đã dùng pháp thuật hại hắn xấu mặt không?
Thật là một người con gái độc ác!
Phía trước, Lý Đại Hùng cũng thì thầm: “Sao tôi lại cảm thấy ánh mắt Hứa Điển nhìn cô có chút kỳ quái. Nhìn đăm đăm như thể, như thể...”
“Đơn giản thôi, hắn thích tôi.”
“Không... phải... chứ...” Lý Đại Hùng nhìn cô đầy nghi ngờ.
“Thanh niên đang tuổi hoài xuân không chịu nổi sự quyến rũ là chuyện bình thường, nhất là khi nhìn thấy một người con gái hành xử không giống người thường như tôi...”
“Hèn chi, hèn chi ánh mắt hắn ta như thể đám ruồi nhìn thấy phân.”
“...”
Cố Duệ mặt không cảm xúc đưa tay véo mạnh vào hông Lý Đại Hùng. Đột nhiên, dưới chân có một cái bóng đen gì đó lướt qua.
Quỷ!
Hứa Điển hoảng sợ kêu lên.
Mọi người nhìn kỹ lại. Bóng đen ấy là một con chuột cả người ướt đẫm bò từ trong nước ra.
Nó quẫy đuôi bỏ chạy đến một nói cách họ không xa. Nhưng nó không chui vào hốc trốn mà nấp ở chân tường, tựa như đang nhìn bọn họ.
Ừ... Hứa công tử, anh không cần phải sợ như vậy đâu.
Lý Đại Hùng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hứa Điển.
Hứa Điển khi nhìn thấy con ngươi màu đen của Cố Duệ liếc qua nhìn mình thì lập tức lắp bắp nói: “Tôi, tôi chỉ hơi hồi hộp, sợ các người gặp quỷ thôi! Không phải vì sợ chuột đâu!”
Cố Duệ: “Tôi có nói gì sao? Mà này, mặt anh đỏ rồi kìa.”
Hứa Điển: “Mặt đỏ? Không có, làm gì có, cô đừng nói bậy. Không đúng, chỗ này tối như vậy, sao cô có thể nhìn thế mặt tôi đỏ? Cô đùa tôi à?”