Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 117: Rình Trộm



Tiếng nước? Tõm? Nghe không giống tiếng nước chảy mà giống như tiếng ai đó nghịch nước. Cố Duệ đứng một hồi, xác định bản thân không thể phân biệt cụ thể tiếng nước này. Nhưng cô có thể nhận ra tiếng nước này từ đâu đến.

Ánh mắt cô đảo qua tiểu viện sạch sẽ trước mắt. Sau khi xác định tiếng nước phát ra từ phòng có ánh sáng bên trái, cô nhẹ nhàng đi đến phía dưới cửa sổ. Nhưng cô đột nhiên phát hiện bản thân không đủ cao. Mẹ kiếp, thế mà lại không với tới cửa sổ!

Chẳng lẽ đi rình trộm người ta còn phải kê đá? Nhưng giờ dù cô có nhón chân lên cũng không đủ cao.

Chẳng lẽ vào trong đó? Vậy thì nguy hiểm quá. Còn chưa xác định tên Khổng Động Sinh kia có ở bên trong hay không, lỡ như tìm nhầm thì sao?

Cho nên Cố Duệ rất rối rắm. Vừa khéo cô nhìn xuống… Hử, có tảng đá nè. Cô liền giẫm lên tảng đá. Lúc này cô cao vừa tầm cửa sổ. Cố Duệ vịn hai tay lên cửa sổ, đưa mắt nhìn vào trong…

Có một thùng tắm lớn, bên trong là nước nóng còn bốc hơi. Nhưng bên trong không có ai. Hả? Vừa nãy còn nghe thấy tiếng nước mà, sao chớp mắt đã không thấy ai thế?

Đang lúc cảm thấy nghi hoặc, Cố Duệ nghe thấy tiếng bước chân truyền đến. Một cô gái bước vào, áo bào sạch sẽ, bước chân thong dong, khuôn mặt được trang điểm thanh nhã. Tay cô ta cầm một bộ quần áo, tay khác đổ một thùng nước ấm mới vào. Nước đổ vào thùng tắm, đó chính là tiếng nước mà Cố Duệ nghe thấy. Ánh mắt cô lại dời lên người cô gái kia.

Con gái mà, trời sinh đã có tâm lý thích so sánh. Cố Duệ lại là người rất thích so sánh. Cô thích nhất là hạ thấp sắc đẹp của các cô gái khác. Còn vụ nhìn trộm, dù sao cũng cùng là con gái, có gì quan trọng đâu. Nhưng mà, cô gái này đúng là đẹp thật. Cố Duệ nhìn gương mặt đối phương lại so sánh với gương mặt hiện tại của mình. Cuối cùng cô đưa ra kết luận: Phải xem dáng người, không thể dựa vào khuôn mặt để kết luận được.

Cô gái kia bắt đầu cởi áo. Ngón tay đặt lên đai lưng, cởi ra. Quần áo rơi xuống đất. Cô ta lại cởi áo trong. Ngực, eo, chân, từng thứ hiện ra. Cố Duệ lại so sánh với dáng người hiện tại của mình. Cuối cùng, cô đưa ra kết luận: Còn phải xem khí chất, không thể chỉ dựa vào dáng người để kết luận được.

Hiển nhiên khí chất của cô tốt hơn đối phương rất nhiều. Đúng, chính là thế! Dáng người chuẩn vì yếm người ta nhỏ hơn cái của cô, ép cho ngực bự ra. Yêu Yêu đúng là thâm hiểm, cố ý làm yếm cô lớn hơn vóc người, khiến ngực cô trông có vẻ nhỏ đi. Nhưng hàng của cô là tự nhiên, không có phụ kiện hỗ trợ để nó trông to hơn! Hơn nữa, cơ thể gốc ở thế giới bên kia của cô cao hơn cô ta, eo tinh tế hơn cô ta, chân dài hơn cô ta, mặt cũng đẹp hơn cô ta.

Cố Duệ liếc mắt vài cái, bày tỏ dáng người cô gái kia không đáng xem, đồng thời tự khen mỹ mạo trước kia của mình. Sau khi cảm thấy mỹ mãn, cô mới nhớ đến bản thân còn phải tìm người. Cô đang định bước xuống thì nghe thấy một âm thanh rất nhỏ.

Ngoài tiếng nước bên trong, một âm thanh rất nhỏ nào đó từ bên sườn ngôi nhà truyền đến. Cố Duệ còn chưa kịp rút lui, một bóng đen dán người vào tường, từ từ đi tới. Dường như đã quen cửa quen nẻo, hắn từ từ đến phía dưới cửa sổ. Nhưng đột nhiên hắn sửng sốt. Ủa, sao lại có người ở đó?

Dưới ánh trăng nhàn nhạt và đẹp đẽ kia, hai người nhìn đối phương chằm chằm. Ba giây sau…

Đối phương mở miệng: “Cô chiếm chỗ của tôi.”

Cố Duệ trả lời theo bản năng: “Ấy, ngại quá, hay là tôi dịch qua một bên cho anh nhé.”

Xét về mặt tổng thể, thái độ của hai người rất hài hòa, không hề có mùi thuốc súng gì cả. Nhưng vấn đề là, tại sao bọn họ lại nói chuyện, người bên trong có nghe thấy không?

Hai người theo bản năng nhìn về phía cửa sổ. Ừ, hoàn hảo, không có gì cả. Chuồn thôi!

Hai người vừa xoay người muốn chạy thì… Ầm! Cửa sổ nổ tung. Một dải lụa sặc sỡ bay ra ngoài. Dải lụa kia rất lợi hại, có thể phân ra thành hai luồng. Lượn như sóng rồi phân ra cuốn lấy hai người Cố Duệ…

Thấy bà! Cô gái này là Hàng Sư. Không biết cô ta lợi hại đến đâu, nhưng tóm lại là lợi hại hơn hai người Tiêu Kính Long rất nhiều. Xem dáng vẻ, ước chừng cô ta tầm hai mươi tuổi. Không biết thuộc môn phái nào nhưng cô không thể để đối phương bắt được mình.

Cố Duệ dù bị trói nhưng vẫn cẩn thận lắng nghe cô gái trong phòng kia niệm chú. Vừa khéo, chú ngữ cô ta niệm lại là chú ngữ Cố Duệ biết: “Thiên chuyển tả canh hữu long hổ, tiền môn hậu ngưỡng sinh triền túc…” Lão già và tên đầu trọc chết bầm dù chưa dạy cho cô tu luyện Hàng Thuật và Hàng Lực nhưng cô vẫn hiểu rõ một số điều cơ bản Hàng Đạo, ví dụ như phương pháp lý giải và phá giải Hàng Ngữ Hàng Thuật… Tuy rằng không hoàn hảo lắm…

Cố Duệ phiên dịch lại chú thuật kia. Trong lòng niệm qua một lần rồi đột nhiên tìm ra phương pháp phá giải. Có trái phải nhưng không có trước sau, hơn nữa rồng, hổ ở vị trí quẻ Khôn! Sơ hở chính là chỗ này.

Hai chân Cố Duệ bỗng nhiên dùng sức, chân dẫm lên đất, cơ thể lộn ra sau. Một trên một dưới, cơ thể dịch chuyển, từ trên không nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy vị trí quẻ Khôn trong Bát Quái có lỗ hổng. Cố Duệ đá vào lỗ hổng kia. Ầm! Cơ thể cô thoát khỏi sự trói buộc của dải lụa.

Nhìn cô gái bị trói cùng mình đã thoát khỏi dải lụa, người kia kinh ngạc. Ngay cả cô gái kia, sau khi mặc đồ liền vội vã lao ra cửa sổ, nhìn thấy cảnh này cũng kinh ngạc và nghi hoặc. Cô ta vốn cởi đồ định đi tắm nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng người nhỏ giọng nói chuyện ngoài cửa sổ. Nội dung cuộc trò chuyện khiến cô vừa thẹn, vừa bực. Cô ta đương nhiên ra tay, điều khiển trói hai người kia lại. Không ngờ một trong hai người kia lại có thể nhẹ nhàng phá giải Phiêu Tuyết Nhu Thuật của cô ta. Mắt thấy bóng đen kia muốn bỏ chạy, cô ta nhịn không được mắng: “Đều là người Hàng Đạo, sao ngươi có thể bỉ ổi như vậy!”

Cố Duệ vừa mới thoát thân xong, đang muốn chạy trốn thì bị cô gái kia mắng. Bị mắng đã khiến cô không vui, cô còn nghe thấy tên có râu kia gân cổ lên nói to: “Nhạc Nhu cô nương, chính người này tâm địa bất lương, muốn rình xem cô tắm. Đúng là quá trớn! Tôi cũng vừa đến đây, đang muốn dạy dỗ tên này một trận đây.”

Mẹ kiếp! Cố Duệ bỗng nhiên không muốn đi nữa. Cô cảm nhận được gần đây có người đang chạy đến, có vẻ như quen thân với cô gái này. Hai nắm đấm không đánh lại bốn nắm đấm!

Hơn nữa, cô gái này còn rất lợi hại. Nhìn dải lụa bàng bạc, mềm mại đang phiêu bồng của đối phương, Cố Duệ liền biết cô ta không phải dạng vừa. Mặt trên dải lụa còn có hàng văn rực rỡ, lung linh, vừa nhìn liền biết là chính phẩm, không phải loại thứ phẩm như của Tề Khinh Hà.

Cô gái này có địa vị, có thực lực, có Hàng Khí chính phẩm, làm căng sẽ gây bất lợi cho Cố Duệ cô. Suy nghĩ xoay chuyển, Cố Duệ không muốn đi nữa. Cô thản nhiên đứng đó, khí thế nghiêm nghị, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng, khiến ánh mắt tên có râu kia chợt lóe lên, cũng làm cô gái kia khẽ nhíu mày.

“Ngươi là người phương nào?” Cô gái lạnh lùng chất vấn. Cố Duệ trả lời: “Nữ.”

Hả? Nữ? Cô gái kia sửng sốt. Lúc này cô mới nhìn rõ thân hình không cao và mảnh khảnh của đối phương, lại nghe thấy giọng của nữ. Lúc nãy đang tức giận nên mới không nhận ra giọng người nói chuyện kia là nữ.

Nếu là nữ, cô gái giảm bớt địch ý với Cố Duệ. Cô ta đang muốn nói gì đó thì nghe thấy tiếng tên có râu nói: “Là nữ mà còn rình trộm! Không biết xấu hổ! Quá không biết xấu hổ!”

Cố Duệ: “Ai nói ta rình trộm?”

Tên có râu: “Ngươi đứng trên tảng đá, hai tay vịn lên bệ cửa sổ, hai mắt nhìn vào trong. Thế không gọi là rình trộm thì gọi là gì?”

Cố Duệ: “Lúc ta đứng trên tảng đá, hai tay vịn lên bệ cửa sổ, hai mắt nhìn vào trong, cô nương này còn chưa vào phòng! Hơn nữa vị trí ta đứng là ngoài phòng, dựa vào luật pháp Đại Đường, không vào bên trong thì không tính là xông vào. Cùng lắm ta chỉ bị tội chưa được sự cho phép đã nhìn vào trong nhà người ta. Lúc ta đang nhìn, cô nương này vừa vặn xuất hiện và đang tính đi tắm. Tâm tư ta đơn thuần, lúc ấy không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cô nương này quá xinh đẹp, đẹp đến mức khiến ta nhìn ngây người. Sau đó, ta mới chợt nhận ra bản thân đã quá thật lễ. Cho nên, ta cảm thấy rất hổ thẹn nhưng lại sợ Nhạc cô nương thấy xấu hổ nên tính lặng lẽ rời đi. Ai ngờ ta lại chạm mặt tên tâm tư bất chính như ngươi. Nói mau, tảng đá này do ban ngày ngươi lén đặt ở đấy phải không? Ngươi thật xấu, đã rình trộm còn xài đạo cụ!”

Sau đó, Cố Duệ xoay người, lại gần Nhạc Nhu chắp tay thi lễ, bộ dạng cực kỳ thành khẩn: “Vị tỷ tỷ này, tỷ quá xinh đẹp. Vừa nãy tôi đúng là nhìn đến ngây người. Xin lỗi, tôi đã quá thất lễ...”

Tên có râu: Sao ngươi có thể mặt dày thế hả!

Cố Duệ đến gần, Nhạc Nhu mới thấy rõ mặt Cố Duệ. Là một tiểu cô nương thanh tú, môi hồng răng trắng, đôi mắt rất linh động và có thần. So sánh với tên có râu thì…

Mặt Nhạc Nhu dịu xuống. Cô ta quay sang nhìn tên có râu: “Tảng đá?”

Hai tiếng lạnh buốt khiến chân tên có râu nhũn ra: “Không phải tôi, Nhạc cô nương, tuyệt không phải tôi.”

Cố Duệ: “Vừa nãy hình như ngươi nói ta chiếm vị trí của ngươi. Ta đã nói lời xin lỗi, chẳng lẽ ta rảnh rỗi xin lỗi không không?”

Dáng vẻ Cố Duệ như muốn nói “tôi rất lễ phép đó, mau đến khen tôi đi”. Mặt tên có râu tái mét. Hắn xoay người muốn chạy.

Nhưng hắn đã quên mình bị dải lụa của Nhạc Nhu trói lại. Nhạc Nhu vung tay một cái, dải lụa uốn lượn, lôi tên có râu quay lại.

Cố Duệ thầm nghĩ cô gái này thật lợi hại, chỉ sợ chiêu ban đầu chỉ như món khai vị. May mà cô không chạy trốn. Lúc Cố Duệ đang thầm cảm thấy may mắn… Soạt soạt soạt. Năm bóng đen lướt đến, dừng ở đầu tường bên kia.

“Nhạc Nhu cô nương, có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Nhạc Nhu cô nương, có địch mạo phạm?”

Hai người vừa tới đã vội lên tiếng hỏi. Một trong ba người còn lại nhìn thấy Cố Duệ và tên có râu, mặt bọn họ lập tức hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Hai tên ác tặc này dám mạo phạm A Nhu. Muốn chết!”

Vừa dứt lời, hắn vung trường tiên về phía đầu Cố Duệ. Cũng phải, tên có râu đã bị Nhạc Nhu khống chế, chỉ có Cố Duệ “nhởn nhơ” bên cạnh. Vì thế người đàn ông kia vung trường tiên về phía cô.

Trường tiên cũng được xem là Hàng Khí, hơn nữa nó còn không phải vật tầm thường. Tuy không lợi hại như dải lụa của Nhạc Nhu nhưng khi roi kia vung xuống, Cố Duệ vẫn nghe thấy âm thanh của sấm sét. Phút chốc, mặt cô biến sắc. Cố Duệ vội vã trốn sang bên cạnh. Rầm! Trường tiên đánh xuống mặt đất, lập tức có đá vụn và cát văng lên.

Soạt. Cố Duệ nhảy ra xa ba, bốn mét. Cô nhảy lên tường, tính bỏ chạy. Nhưng người đàn ông kia đuổi theo không tha. Trường tiên liên tục đánh tới, chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng Cố Duệ.

Sau khi tránh né hai chiêu, Cố Duệ nổi giận. Hôm nay vốn là cô đuối lý nhưng chính chủ còn chưa lên tiếng, tên này dựa vào đâu là nổi sát khí với cô! Cố Duệ tức giận, chân càng thêm linh hoạt uyển chuyển. Cô liên tiếp né được đòn đánh của trường tiên kia. Thân pháp của cô nhanh đến mức quỷ dị. Mắt thấy bản thân sắp lại gần người đàn ông kia…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.