Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 143: Mê Hoặc



Cố Duệ nói như vậy, ba người đều cảm thấy có gì đó không đúng.

“Lỗ tiền bối là một nhân vật được xếp vào hàng Hàng Sư tam quái của U Châu, đối phó với mấy con Dã Cẩu kia không phải là vấn đề, hơn nữa bên cạnh ông ấy còn có mấy vị Hàng Sư, như hổ thêm cánh, vào núi không bao lâu khẳng định có thể lục soát được rất nhiều nơi, chắc chắn mấy người họ đã gặp Dã Cẩu và Hề Nang, nhưng bọn họ không thu thập chúng, bên trong chắc chắn có tính toán.”

Tính toán gì chứ? Trong núi hiện tại chỉ có một lăng mộ là mục tiêu mà hiện tại mọi thứ đang chỉ đến.

“Xem ra không chỉ có chúng ta nhắm vào cái lăng mộ này.” Cố Duệ liếc nhìn Khổng Động Sinh đang đăm chiêu, vẻ mặt hắn liền cứng ngắc: “Các người sợ tên họ Lỗ kia sao? Muốn rút lui?”

Cố Duệ hừ lạnh: “Tôi vốn dĩ muốn rút lui, nhưng ngoài kia có Dã Cẩu, bây giờ chỉ có thể đi một bước…”

Câu “tính một bước” còn chưa kịp nói ra, ánh mắt của cô và Nhạc Nhu đều nhìn chằm chằm về phía sau lưng Lý Đại Hùng.

Vốn dĩ Khổng Động Sinh không cảm nhận được gì, nhưng nhìn thần sắc và biểu cảm của hai người kia có gì đó không đúng, hắn liền cảm thấy bất an.

Không phải lại có bướm đêm gì nữa chứ!

Khổng Động Sinh nhấc mông qua một chút khiến Lý Đại Hùng không vui: “Cái Búa nhà ngươi, ghét bỏ ta sao!”

Khổng Động Sinh không nói gì, Lý Đại Hùng chau mày, đột nhiên vẻ mặt trở nên khó coi, Cố Duệ thầm nói, ai dà tên thổ tặc này tự nhiên thông minh lên rồi, cảm nhận được rồi?

Kết quả Lý Đại Hùng nhảy ra phía sau nấp, giống như gặp quỷ

Cố Duệ cũng nhảy dựng lên, mắng hắn: “Anh có bị ngu không vậy, đám người chết phía sau sống dậy rồi! Anh tự dâng mình nhảy vào vòng tay bọn chúng hả!”

Lý Đại Hùng đã cảm nhận được lưng mình đang tựa vào một thứ gì đó.

Có gì đó, là xương người!

Vẻ mặt Lý Đại Hùng cứng đờ, sau đó cũng lên tiếng mắng: “Còn nói tôi, đám sau lưng mấy người cũng sống lại rồi!”

Đùa cái gì vậy chứ? Khổng Động Sinh vốn đã chạy tới chỗ Cố Duệ, nghe thấy vậy liền quay đầu, nhìn thấy đám xương người chết dựa vào tường kia cũng đã tỉnh dậy.

“Các người không phải nói ở đây không có quỷ sao? Sao lại sống dậy!” Khổng Động Sinh sợ hãi, Cố Duệ và Nhạc Nhu cũng khó hiểu, chuyện này không đúng.

“Cô có thể cảm nhận được quỷ khí không?” Trong tay Cố Duệ không có kiếm, nhưng trong tay Nhạc Nhu có dải lụa.

Nhạc Nhu lắc đầu, bốn người đã bị đám xương trắng sống dậy kia bao vây

“Không phải là do chúng ta mặc mấy cái y phục này sao, Khỉ à, các người mau cởi đồ trả lại cho người ta đi!”

Lý Đại Hùng nói những lời này khiến Cố Duệ và Nhạc Nhu thật muốn tặng cho hắn một cái bạt tai. Bọn họ vốn đã quăng áo bông rồi, sau đó lại bỏ y phục ở bên trong ra, thay bằng y phục của người chết, bên trong chỉ còn lại nội y, giờ cởi ra có thể xem sao? Đương nhiên là có thể xem, mà còn là rất đáng xem!

Vấn đề là không thể để cho hai tên thổ tặc này xem!

Cố Duệ cười lạnh: “Vội gì chứ, trước tiên hãy xem xem đám người chết này lợi hại thế nào rồi hẵng nói!”

Căn phòng này không lớn, nhưng ít nhiều gì cũng có hai ba mươi tên xương khô, chọn chúng chặn kín cửa, bao vây mấy người Cố Duệ.

Xương khô tuy cũng khiến người ta sợ hãi, nhưng so ra không buồn nôn như bọn xác thối, Nhạc Nhu nắm dải lụa, đẩy cổ tay một cái, dải lụa bay ra đánh vào ngực tên xương khô!

Rắc rắc!

Tên xương khô lập tức gãy ra.

“Mẹ kiếp, đều là hàng dỏm!” Lý Đại Hùng đưa thanh đao của mình cho Cố Duệ, hắn chủ yếu quen dùng quyền thủ, không quen dùng đao.

Đao trong tay, Cố Duệ xông lên trên chém, tên xương khô bay đến, cô lại đá một phát, phần hông của tên xương khô cũng đứt gãy!

A, thật sự không mạnh lắm! Bốn người vui mừng, đao vung lên chém xuống, một mớ tên xương khô biến thành xương vụn!

Phó bản này không khó, trong vài phút là có thể quét sạch! Cố Duệ đang vui mừng trong lòng thì đột nhiên nhìn thấy mấy tên xương khô bị đánh gãy kia, tạch tạch mấy cái nối lại xương, bò dậy, xông về phía bọn họ

Đánh không chết thì dù rằng mấy tên xương khô này không mạnh, cũng chẳng thể nào tiêu diệt chúng được! Kiến không thể nào cạp chết voi!

“Đây là cái quỷ quái gì vậy!” Cố Duệ vung đao, chân quét qua, gì thì gì bọn cúng cũng đang xông tới.

“Xông ra ngoài!”

Bốn người vừa đang định đột phá vòng vây thì Lý Đại Hùng đột nhiên nói: “Khỉ này, tôi dường như ngửi thấy mùi gì đó, rất nặng!”

Mùi? Đầu óc Cố Duệ chợt lóe lên, đột ngột xông đến chỗ tên xương khô, tự tìm đường chết bất thành?

Không, cô xông đến chỗ tên xương khô kia, trái tim ứng với ngón tay xương sắc bén kia, trường đao bên tay phải quét qua…

Xoảng!

Cây đèn dầu bị cô một đao chém đứt, Cố Duệ cảm thấy tên xương khô trước mặt trở nên mơ hồ

"Quả nhiên! Cây đèn dầu này có quỷ, có thể tạo ra ảo ảnh, mau bịt mũi lại! Đừng chạy ra ngoài!” Cố Duệ hét lên, ba người lập tức phản ứng, nhanh chóng lấy tay bịt mũi.

Ảo ảnh? Ba người đang chuẩn bị xông ra cửa lớn, liền lập tức thu hồi bước chân, đứng ngay tại chỗ, bọn họ nhìn thấy mấy tên xương khô kia dường như đều trở nên mơ hồ, không còn hít mùi hương từ cây đèn dầu kia tỏa ra nữa, tầm mắt càng ngày càng rõ ràng.

Một lát sau, bốn người nhìn thấy những y phục sắp cháy hết trên mặt đất, còn có cây đèn dầu bị chém đứt, đương nhiên, còn có cả những bộ xương người chết nằm bất động trên tường.

Bốn người có chút hoảng hốt, rốt cuộc là chuyện gì, là cây đèn dầu đó quấy nhiễu?

Nhạc Nhu bước lên trước, tay vẫn còn bịt mũi, khều khều cây đèn dầu, dùng con dao nhỏ móc ra phần dầu ngưng kết bên trong cây đèn, cô cắt ra, Cố Duệ đứng bên cạnh nhìn, chỉ nhìn thấy bên trong có… một cái nhãn cầu.

“Phong ấn nhãn cầu bên trong cây đèn? Đây là chú thuật?” Khổng Động Sinh đây là lần đầu tiên xuống mộ chỉ cảm thấy sự nguy hiểm của nơi này thật sự quá đáng sợ.

“Có thể xem như vậy, dầu này chắc hẳn là dùng người sống chiên lên lấy mỡ, kết hợp với nước thảo dược có tính chất ảo giác, lại lấy nhãn cầu người sống phong ấn bên trong, làm thành dầu của cây đèn, sau khi đốt lên, mùi hương tỏa ra sẽ kiến chúng ta bị mê hoặc… Loại thuật pháp này rất độc ác, quý tộc cung đình thông thường sẽ không sử dụng, vì sợ làm tổn thương thiên hòa, trừ khi là bản thân tên bá chủ kia vốn độc ác, vì một mục đích nào đó…”

Nhạc Nhu giải thích rất chi tiết, Cố Duệ xem như đã hiểu, nhưng cô vẫn nhìn về phía cửa, như có điều suy nghĩ: “Mục đích? Nó mê hoặc chúng ta, nhưng không thể lấy mạng, chỉ có thể khiến chúng ta chạy qua cánh cửa đó mà thôi, vậy vấn đề là… bên ngoài cánh cửa đó có gì?”

Tất nhiên là có thứ gì đó không tốt đang chờ bọn họ, nhưng không đi ra thì cũng không được, bọn họ cũng không muốn ngồi mãi ở nơi này.

Cố Duệ và Lý Đại Hùng nhìn nhau, Lý Đại Hùng gật gật đầu.

Sau đó Cố Duệ cầm khối dầu mỡ trên đất kia lên, Khổng Động Sinh vẫn không hiểu Cố Duệ muốn làm gì, nhưng nhìn thấy sau khi cô cầm nó lên, lại cùng Lý Đại Hùng một trái một phải đứng dựa vào vách tường.

Nhạc Nhu nhìn thấy hai người họ như vậy liền biết đang họ đang áp trận, duy chỉ có Khổng Động Sinh là chẳng hiểu gì, chỉ có thể đứng sau đề phòng.

Cố Duệ một tay cầm đao, một tay đốt dầu, bản thân tự ngừng hô hấp, ba người còn lại thì đều bịt mũi

Bọn họ đại khái biết được Cố Duệ muốn ném khối dầu này vào cái thứ “nguy hiểm” không rõ ở ở ngoài kia, nhưng nhìn tư thế ném của cô…

“Ném trên mặt nước hả! Tôi cũng biết, tôi cũng biết, để tôi, để tôi!” Lý Đại Hùng, cái tên này như thể chó thấy xương, xem nữa quên luôn chính sự, bị Cố Duệ liếc một cái mới đàng hoàng trở lại.

Soạt! Cố Duệ ném ra, đèn dầu bay ngang mặt đất, tim đèn vẫn ổn định, phần dưới đáp xuống thì trượt một hồi…

Tim đèn vậy mà vẫn còn cháy! Đúng là hảo công phu!

Tim đèn đang cháy, qua một lúc, bốn người đột nhiên nghe thấy tiếng gào thét đáng sợ, còn có âm thanh đánh lênh vách tường.

Bốn người trong lòng căng thẳng, động tĩnh này quá lớn, cảm giác như còn hung hãn hơn cả Dã Cẩu.

“Nó bị mê hoặc rồi, mau đi thôi!” Cố Duệ dẫn đầu, bốn người xông ra…

Cố Duệ vừa ra cửa liền nhìn thấy bốn thân ảnh cao to, đá? Thì ra là người đá!

“Là con rối đá! Là cơ quan thuật dùng người sống chế thành của tộc Công Thâu! Chạy!” Nhạc Nhu nhắc nhở, ba người Cố Duệ đương nhiên không dám dừng bước vội vàng xông ra hành lang, tên người đá đó đã bị mê hoặc, bốn người không cảm thấy quá phiền phức, chỉ là họ phải bịt mũi, không dám ngửi mùi hương đang lan tỏa trong hành lang.

Chạy một hồi lâu mới rời xa được tiếng gào thét khủng bố kia.

“Đó là con rối người sống? Tôi thấy nó giống y như người đá.” Cố Duệ quay đầu nhìn hành lang tối om, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Con rối đá kia vô cùng cao to lực lưỡng, sức lực đánh vào tường đá mạnh đến mức khiến từng khối từng khối đá nát nhừ, so ra còn mạnh mẽ hơn cả Trần Dịch Sinh mấy lần, ăn một quyền của nó, khẳng định là chết tươi!

“Ừ, dùng bùn nhão đúc với người sống, đây là Khôi Lỗi thuật (1), một thuật pháp khá bị chỉ trích của Công Thâu gia tộc vào thời Tần. Nó thật sự rất lợi hại, có thể phát huy sức mạnh của người đó lúc sống lên mười mấy lần, thời gian bảo tồn cũng rất lâu, đôi khi có thể so sánh vẻ đẹp của nó với vật chết. Sau khi thời Tần bị hủy diệt, gia tộc Công Thâu cũng sa sút, mất tung mất tích trong hậu thế, môn bí thuật này cũng không còn thấy nhiều nữa.” Sắc mặt Nhạc Nhu vô cùng lo lắng, đầu tiên là Hề Nang và Dã Cẩu, sau đó là con rối đá, sự nguy hiểm của lăng mộ này vượt xa sự tưởng tượng của cô.

“Nếu như con rối đá là bí mật không truyền thụ của gia tộc Công Thâu thời Tần, lăng mộ này là thời Tam Quốc, thì trừ phi là hậu nhân của gia tộc Công Thâu xuất thủ, nếu không thì là chủ nhân lăng mộ này thích sưu tầm cổ vật, không biết từ đâu lấy được con rối đá của gia tộc Công Thâu này, đặt ở trong lăng mộ của bản thân. Hắn có lẽ sợ có người tiến vào từ sinh môn, nên thiết kế cạm bẫy đèn dầu, nếu như có người sống tiến vào đây, sau khi bị mê hoặc sẽ xông ra cửa lớn, trong lúc mơ hồ bị con rối đá giết chết!”

Cố Duệ phân tích vô cùng hợp lý, vậy thì vấn đề đã xuất hiện, nếu như hành lang này dẫn đến mộ thất thông thường, thì e rằng chẳng cần dùng kẻ giữ cổng lợi hại như vậy, hơn nữa những người thợ xây đều bị ép đến căn phòng bên cạnh giết chết.

“Rất có thể chúng ta đã vô tình tiến vào khu vực quan trọng nhất của lăng mộ này, hướng hành lang này dẫn đến rất có thể là nơi chứa bí bảo!” Nhạc Nhu nói, trên mặt mang theo nụ cười nhạt.

Trong phúc có họa, trong họa có phúc, vẫn là tâm tĩnh lặng là tốt.

Bốn người kìm nén tâm trạng kích động, điều chỉnh hơi thở, cẩn thận tiến về phía hành lang.

Bước chân bọn họ rất nhẹ, rất chậm, nhưng đã tiến tới rất gần mộ thất.

Nhưng Cố Duệ đang chuẩn bị bước một bước thì… Phựt! Đèn dầu trên tường đột nhiên được thắp lên, có ánh sáng!

Bốn người Cố Duệ giật mình, phản ứng đầu tiên chính là bịt chặt mũi.

Lẽ nào lại là mê hoặc?

“Không phải, đây là dầu thông, màu sắc khác với dầu mỡ.” Cố Duệ kiểm tra cây đèn, khiến ba người còn lại yên tâm hơn một chút, nếu như đoạn đường này có thể hít thở, vậy thì cũng không đến mức chết ngạt.

“Nhưng cũng không dám đảm bảo vị bá chủ lăng mộ độc ác này có còn bố trí gì nữa không, vẫn nên dùng vải thấm ướt bịt mũi cho chắc.” Cố Duệ thận trọng đưa ra ý kiến, ba người còn lại cũng không từ chối.

Có lẽ Cố Duệ không nhận ra, từ một lúc nào đó không rõ, cô đã trở thành người lãnh đạo của bốn người ở đây, ngay cả Nhạc Nhu cũng thừa nhận điểm này.

***

(1) Khôi Lỗi thuật: Thuật con rối

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.