Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 153: Cô Muốn Sao, Cho Cô Hết



Cô Duệ lo lắng mùi Hùng Hoàng tửu đã nhạt đi, nhưng tốc độ của mọi người cũng đã không thể nhanh hơn nữa, bên kia là Lỗ đại sư dẫn đầu, lão già này có chút đạo hạnh, biết cách suy đoán kết câu mê cung, cả đoạn đường này đều không đụng phải tử lộ, điểm này ngay cả tên đầu trọc cũng không thể không bái phục.

“Phía trước có ánh sáng, là cửa ra! Mau lên!”

Cố Duệ nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, theo mọi người tiến vào trong hành lang đó, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng, cô nhớ bản thân trước đây khi tiến hành khảo cổ lăng mộ này, vốn dĩ không có hang rắn, xem ra đúng là không cùng một thế giới, cô không thể nào gộp nó thành một được.

“Khỉ này, cô có nghe thấy âm thanh gì không...”

Có a, âm thanh phì phì phì hả? Cố Duệ chau mày, mặt không cảm xúc quay đầu lại, nhìn thấy vô số lỗ nhỏ chi chít trên tường.

Trong lỗ đó có thứ gì đang thập thò...

Là đầu rắn.

Đều đang thập thò.

Cố Duệ nhìn thấy rồi, đám người Lý Đại Hùng cũng đã nhìn thấy, huống hồ là đám người Lỗ đại sư.

Lỗ đại sư dừng bước, đám người theo sau cũng sa sầm nét mặt... phía trước là một hành lang thẳng tắp, trên tường lỗ chi chít, trong mỗi cái lỗ dường như đều có một con rắn nhỏ.

... Đây là Quỷ Bộ Xà còn nhỏ.

Nơi này giống như là trung tâm của hang rắn Quỷ Bộ Xà.

Đây là lối ra? Lỗ đại sư đang chơi chúng ta sao? Mọi người đều không dám nói ra những lời này, nhưng lúc này thần sắc Lỗ đại sư lại lạnh nhạt.

“Trước đây khi chúng ta vào đã gặp phải Quỷ Bộ Xà, là tử môn, sau khi đến đầm nước, Quỷ Bộ Xà không dám đến gần, đó là sinh môn, hiện giờ chúng ta đến đây lại là tử môn, phía sau sẽ là sinh môn, chỉ xem các ngươi có dám vượt qua không.”

Sinh tử tử sinh, phúc họa tương thông, Cố Duệ nghĩ kỹ thì thiết kế của cái mộ này đúng là như vậy.

Dừng một lúc, Lỗ đại sư nói: “Sinh tử có số, phú quý tại thiên, tất cả phải xem bản thân các người.”

Nói xong ông ta tự mình đi qua, những con rắn nhỏ thập thò, nhưng đều không dám lại gần ông ta.

Cũng phải, lão già này là kẻ mạnh nhất ở đây, không những hiểu tinh pháp bát quái trận môn, bản thân ba mươi năm trước đã là Hàng Sư tam quái, Hàng Khí dao động quanh người cũng đủ khiến cho đám rắn nhỏ tránh xa ba mét rồi.

Lỗ đại sư đi đầu, đám người Hà Vân cũng theo sau, tên đầu trọc liếc nhìn mấy cái lỗ rắn kia, đập Lý Đại Hùng một cái, thần sắc có chút nghiêm túc.

Lý Đại Hùng gật gật đầu: “Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ Khỉ!”

Tên đầu trọc lắc đầu: “Không phải, ta muốn nói cậu, lát nữa nếu như gặp nguy hiểm, nhất định phải quẳng con Khỉ lại bảo vệ bản thân! Dù sao thì mạng của cô ta cũng cứng lắm, chết không được đâu.”

Cố Duệ: “Chờ một hồi nếu như có Quỷ Bộ Xà cắn tôi, tôi nhất định liều mạng dốc toàn lực dẫn dụ nó tới chỗ sư phụ người, chúng ta cùng xuống âm tào địa phủ kiếp sau lại làm sư đồ.”

Thôn nữ của tôi, cô thật lợi hại. Tên đầu trọc hậm hực, đi đến sau lưng Cố Duệ và Lý Đại Hùng, thể hiện anh minh thần khí, đi sau bọc hậu.

Nhạc Nhu và Khổng Động Sinh: “...”

Cứ cảm thấy tên đầu trọc này chính là sợ Cố Duệ thật sự nhào vào hắn, nên mới đi sau cho an toàn.

Rốt cuộc thì tên đầu trọc đi sau lưng, phía sau nữa chính là Triệu Long và Trịnh Khải bị trọng thương.

Trịnh Khải vẫn còn sống, tên đó mạng lớn, hiện tại đang thở thoi thóp, nếu như hai người Triệu Long không bị vướng phải thân phận đồng môn không thể không mang hắn theo, thì hắn sớm đã bị vứt lại phía sau rồi.

Bọn họ không phải là Bạch Ngọc Đường, có thể tùy ý làm theo ý mình, tông môn dù gì cũng không thể vứt bỏ Bạch Ngọc Đường, còn bọn họ thì không giống vậy!

Vốn dĩ thấy vẫn còn tốt, nhưng nhìn thấy tên đầu trọc đi phía sau, đã vậy còn cười híp mắt, ba người bọn họ đều cảm thấy không ổn.

Hàng lang trung tâm hang rắn đã đi được hai phần ba, phía trước có ánh sáng, cuối cùng cũng có thể ra khỏi rồi! Mấy người Lỗ đại sư tăng tốc, Lý Đại Hùng cùng hai người Nhạc Nhu bên cạnh cũng vừa định bước ra...

A! Đột nhiên có người gào lên! Đám người Cố Duệ giật mình, quay đầu nhìn, thì ra Trịnh Khải ở phía sau bị một con Quỷ Bộ Xà cắn vào mặt.

Xong rồi! Gương mặt Trịnh Khải máu me be bét, mặc dù được băng bó tốt nhưng cũng mang theo mùi máu nồng đậm. Mùi máu vốn dĩ được mùi Hùng Hoàng tửu che giấu, nhưng hiện giờ mùi rượu đã nhạt, mùi máu tanh lộ rõ, kích thích bản tính khát máu của đám rắn con, vậy nên một con to gan đã trực tiếp phóng đến cắn vào mặt hắn, nanh độc xuyên qua lớp vải thâm nhập vào trong máu thịt.

Trịnh Khải kêu thảm thiết, cả người vùng vẫy, vứt con Quỷ Bộ Xà trên mặt xuống, nhưng tiếng kêu gào kia đã chấn động toàn bộ rắn nhỏ bên trong thông đạo.

Không xong! Tất cả mọi người kinh hãi, vội vàng xông đến cửa ra!

Hai người Triệu Long vốn dĩ đi sau cùng, hiện giờ liền vội vứt Trịnh Khải lại, nhưng bọn họ đã đánh giá thấp sự điên cuồng của Trịnh Khải!

Hắn biết bản thân mình đã chết chắc, vốn muốn tóm lấy tên đầu trọc, thế nhưng...

Tên đầu trọc trực tiếp đá vào ngực hắn, khiến hắn bay đi.

“Tên khốn, ngươi!” Hai người Triệu Long kinh ngạc, nhưng bọn họ chợt nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong mắt tên đầu trọc.

Triệu Long còn đang bàng hoàng thì nhìn thấy mấy chục con Quỷ Bộ Xà phóng tới...

Tên đầu trọc quay người, không thèm quan tâm đến tiếng kêu thảm thiết sau lưng, nhìn những kẻ kia tranh nhau đào thoát.

Nhưng mấy người Lỗ đại sư rất lợi hại, cũng đã có sự chuẩn bị, dùng Hàng Khí trên người bắn bay mấy con Quỷ Bộ Xà.

Chỉ có đám người Nhạc Nhu và Cố Duệ là trong tình cảnh khá nguy hiểm.

Khi Quỷ Bộ Xà xông đến, Vân Linh Phiêu trong tay trái Nhạc nhu bay ra, tay phải cầm một thanh trường kiếm, kiếm trắng bạc rất đẹp, tua kiếm tung bay, lưỡi kiếm lưu chuyển ánh sáng, nhưng không phải Hàng Khí... ít nhất là nhìn không giống Hàng Khí.

Ánh kiếm nhanh như bay, chớp mắt đã cắt đứt ba con Quỷ Bộ Xà, nhưng tốc độ nhanh nhất vẫn là Bạch Ngọc Đường.

Quỷ Bộ Xà không phải quỷ quái, phương pháp của Hàng Sư tuy lợi hại nhưng không có hiệu quả khắc chế, vậy nên chủ yếu vẫn phải dựa vào phương thức sử dụng vật chất.

Kiếm pháp của tên Bạch Ngọc Đường này thật quá trâu bò? So với huynh muội Triệu Tử Kỳ còn lợi hại hơn rất nhiều.

Hai người kia xuất thủ, Lý Đại Hùng tranh thủ ngay tia cơ hội, chạy như bay về phía cửa động!

Đến rồi đến rồi đến rồi...

Khi Lý Đại Hùng sắp đến thì vẻ mặt chợt trở nên cứng ngắc, con ngươi co rút lại.

... Hắn nhìn thấy mười mấy con Quỷ Bộ Xà rất lớn.

Tốt lắm, cha mẹ của các con đã về đây!

Cả người Lý Đại Hùng như bị đóng băng lại ngay đó, nhìn con rắn trưởng thành đang ngẩng người dậy như con rắn hổ mang kia. Con rắn này rất to, vảy trên người từng miếng từng miếng dựng thẳng, trông có vẻ rất kỳ quái, loài rắn còn có thể dựng đứng vảy sao? Nhưng quả thật là nhìn vô cùng khủng bố.

Giờ phải làm sao đây, lối ra đã bị chắn rồi, đám người Lỗ đại sư đều bỏ của chạy lấy người rồi? Mẹ kiếp, đây đúng là qua cầu rút ván mà!

Nhạc Nhu và Bạch Ngọc đường thấy vậy đều thu hàng khí lại, rút lưỡi kiếm lại.

Đây là đường cùng? Nhiều rắn như vậy, chỉ cần bỏ sót một con thôi cũng đủ chết chắc!

“Lát nữa ta vung kiếm ảnh mở đường, các người chạy đi.” Khi Bạch Ngọc đường nói lời này, Nhạc Nhu liền sững sờ, cô chau mày, nếu như Bạch Ngọc Đường nói: “Cô đi đi”, cô chắc chắn sẽ không đi, nhưng hắn nói: “Các người đi đi.”

Nhạc Nhu do dự, Bạch Ngọc Đường cũng không chờ cô trả lời, trực tiếp vung kiếm ảnh thu hút đám Quỷ Bộ Xà trưởng thành.

Có đường rồi! Nhạc Nhu bảo hộ Lý Đại Hùng và Cố Duệ đi ra, Khổng Động Sinh cũng theo sát phía sau.

Nhưng vào ngay thời khắc đó, có một con Quỷ Bộ Xà lướt qua kiếm ảnh, trực tiếp phóng tới chỗ Cố Duệ và Lý Đại Hùng.

Nhạc Nhu và Bạch Ngọc Đường đều không kịp phản ứng.

Quá nhọ, lần này thật sự chết chắc rồi!

Đột nhiên có thứ gì đó lạnh như băng đổ ập xuống đầu Cố Duệ và Lý Đại hùng...

Hùng Hoàng tửu, một đống Hùng Hoàng tửu khiến hai người Cố Duệ ướt sũng, cái mùi gai mũi đó khiến hai người Nhạc Nhu còn thấy khó chịu chứ đừng nói gì là bọn rắn.

Mùi Hùng Hoàng tửu quá mức nồng đậm đó khiến con Quỷ Bộ Xà đang vồ tới lập tức quay người, những con khác cũng không dám tiến đến gần hai người Cố Duệ, bởi vì mùi rượu quá nặng, nặng đến mức có một vài con Quỷ Bộ Xà đã bắt đầu choáng váng...

Hùng Hoàng tửu này rõ ràng còn lợi hại hơn bình lúc trước, liều lượng Hùng Hoàng cao hơn rất nhiều, tên đầu trọc cầm bình rượu chậm rãi bước tới, một bên vẫy rượu lên mấy con Quỷ Bộ Xà.

Mọi người đều sững sờ, vẫn còn một bình nữa? Hơn nữa bình này còn bự hơn gấp hai ba lần.

Quỷ Bộ Xà sợ Hùng Hoàng, đều lui về sau, mọi người đều an toàn, nhưng Cố Duệ sợ chết, cảm thấy Hùng Hoàng tửu trên người vẫn chưa đủ.

“Cô muốn sao, cho cô hết!” Tên đầu trọc vẩy rất nhiều Hùng Hoàng tửu lên người Cố Duệ.

Cố Duệ thỏa mãn, cảm thấy bản thân đã an toàn, tinh thần cũng tốt lên: “Được rồi, một hồi bọn chúng có cắn thì cũng cắn các người, không cắn tôi, đi thôi!”

Lời này thật khó nghe! Mọi người còn đang chửi thầm trong bụng thì một bóng đen lướt qua, nhanh như tia chớp

Mắt cá chân Cố Duệ bị cắn... một con Quỷ Bộ Xà rất nhỏ rất rất nhỏ.

Cố Duệ: “...”

Mọi người: “...”

---

Sau khi bị Quỷ Bộ Xà cắn thì sẽ như thế nào? Cố Duệ ban đầu không có cảm giác gì, mọi người cũng không có đơn dược giải độc rắn, chỉ có thể dựa vào bản thân.

Lý Đại Hùng nhìn Cố Duệ bằng ánh mắt đầy thương yêu... Vừa mới trúng thi độc xong, bây giờ lại trúng xà độc, vận đen của Khỉ thật không ai có thể sánh kịp.

Tên đầu trọc dường như có điều suy nghĩ, xem ra mang theo Cố Duệ là chuyện tuyệt đối đáng tin, nhiều Hùng Hoàng tửu như vậy, ngay cả một con voi cũng có thể bị ngộp chết, vậy mà một con rắn bé xíu lại có thể mai mục nhào vô cắn cô, cô đúng là tanker chuyên dùng để kháng quái, lôi kéo thù hận mà!

Chân mày Nhạc Nhu nhíu chặt... cảm giác người bạn vừa mới kết thân được này luôn bước đi trên tử lộ.

Cố Duệ “luôn bước đi trên tử lộ” đang vô cùng yếu ớt, cô nằm trên lưng Lý Đại Hùng, cảm thấy trong người lúc nóng lúc lạnh, kịch độc giày vò lục phủ ngũ tạng, cô cố gắng ẩn nhẫn, trên mặt không biểu lộ ra chút đau khổ nào, những người còn lại cũng lo lắng, nhưng chẳng có cách nào khác. Cuối cùng vẫn là tên đầu trọc nhàn nhạt nói, mỗi người đều có thiên tướng, quan tâm cô ấy, không bằng tự mình đi tìm bảo vật, nói không chừng trong mộ còn có thứ có thể khắc chế xà độc trong người Cố Duệ.

Lời này nghe rất hợp lý, đám người Nhạc Nhu cũng tản ra, chỉ có Lý Đại Hùng ở lại bên Cố Duệ.

Cái tên Lý Đại Hùng này vốn dĩ chẳng có mắt nhìn, nói hắn đi tìm bảo vật chi bằng hy vọng hắn ngoan ngoãn ngồi im đừng gây họa.

Lý Đại Hùng cũng tự biết mình, quay đầu nhìn Cố Duệ đang co người nằm trên đất, hắn phát hiện trán Cố Duệ ra rất nhiều mồ hôi lạnh.

“Khỉ này, cô sao thế!” Lý Đại Hùng vội hỏi, Cố Duệ lắc lắc đầu: “Không sao, có anh ở bên cạnh tôi là tốt rồi, nếu như tôi có làm ra chuyện gì... thì hãy giết tôi đi!”

Lý Đại Hùng: “Chuyện gì chứ Khỉ.”

Cố Duệ: “Chính là cởi y phục la hét đó, chúng ta cùng làm tổn thương nhau... đại loại vậy.”

Lý Đại Hùng: “...”

Đã đến lúc này rồi, Khỉ này, cô có thể nghiêm túc một chút không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.