Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 169: Khí Thế



Cố Duệ vừa chạy vừa dùng tay ném ra, Thanh Xích bay theo vòng cung, người cũng nhảy lên.

Thanh Xích xoay vòng trong không trung, rồi lại quay lại, boomerang?

Cố Duệ đạp lên Thanh Xích vừa bay vòng lại, dùng lực nhảy lên!

Bảy tám mét!!!

Kỹ xảo này... đây là một loại kỹ xảo thân pháp mượn lực dùng lực, trình độ cực cao.

Cô nhảy vào dòng nước đang thét gào kia...

Một giây đó, tên đầu trọc đột nhiên cảm thấy đồ đệ này của bản thân trên người có một loại khí thế...

Một loại khí thế không chịu lùi bước.

Cố Duệ lúc nhảy lên không trung, trong đầu nhớ lại ngày cô mới bước vào sơn môn, tên đầu trọc hỏi cô một câu hỏi.

Cố Duệ, cô có duyên gia nhập sơn môn bọn ta, nhưng đã từng hỏi qua bản thân mình thế nào mới là một Hàng Sư chưa? Khi cô hiểu được nó, hãy quyết định có muốn chính thức trở thành một Hàng Sư hay không.

Lúc đó trong lòng cô chứa đựng quá nhiều thứ, cũng có quá nhiều ý thức kháng cự và thăm dò về cái thế giới này, do vậy cô hỏi ngược lại: “Nếu như tôi không trả lời, vậy tôi không thể bước vào cửa Khuê Sơn các người?”

Tên đầu trọc lắc đầu cười.

Sau đó cô nói: “Tôi không muốn trả lời, bởi vì dù sao tôi cũng muốn trở thành Hàng Sư, hỏi cái này chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Tên đầu trọc nhìn cô rất lâu, cuối cùng cũng không nói gì.

Bây giờ cô đột nhiên đã có được đáp án, đáp án này chính là...

Cố Duệ nhảy lên, hướng vào xoáy nước trước mặt, cô nhìn thấy Tư Mã cương thi đã nắm được Yêu Yêu, cô nhìn thấy Tư Mã cương thi mở to miệng, cũng nhìn thấy ánh mắt Lộc Hợi ở phía sau nhìn đến.

Đây là một loại ngầm hiểu ý, lại cùng nhau phối hợp lần nữa?

Tay trái Cố Duệ miết chặt Bạch Cốt Tháp trước ngực, tay phải giơ lên, ngón tay ấn vào chiếc nhẫn, tư thế ngắm bắn, tất cả Hàng Lực trong người đều phát động, cũng ngay lúc này, mảnh ngọc đuôi cá cô đeo trên eo cũng phát nhiệt.

Cô chỉ có một cơ hội mà thôi.

Ngắm chuẩn.

Tách! Đôi cánh Tử Mẫu Phi Diệm Nỏ mở ra, khóa cơ quan nỏ khởi động, đầu nỏ có một mũi tên màu đỏ phát sáng.

Đó là một màu đỏ vô cùng chói mắt, giống như ánh lửa đỏ.

Miệng Cố Duệ khẽ động, chú ngữ phát ra khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

Rất ngắn.

Chỉ có hai chữ.

Lòng cô mặc niệm, miệng niệm chú.

Vèo... soạt!

Cây nỏ tinh tế đang dang cánh ra kia ước chừng dài một thước, ánh lửa bắn ra như một con chim lửa đỏ rực, đôi cánh dang rộng tầm ba bốn mét, hình dáng tuyệt đẹp, mang theo sức nóng xua tan tất cả lạnh lẽo, ánh sáng của nó có thể đẩy lùi hắc ám.

Ngọn lửa chân chính, đúng là cần phải sáng chói tuyệt mỹ đến kinh người như thế này.

Ngay trong khoảnh khắc đó, Yêu Yêu được Lộc Hợi nắm lấy, ném đi.

Lộc Hợi cất tiếng cười vang, khi con chim lửa đỏ đâm vào ngực Tư Mã cương thi, hắn tự nổ.

Ngọn lửa và sấm sét cùng chồng chất lên, nổ tung, ầm ầm! Cả cái xoáy nước đều bị lửa và sấm sét bao phủ, đốt cháy và nổ tung.

Biển lửa, đây chính là một biển lửa đang bốc cháy ngùn ngụt.

Tư Mã cương thi trong biển lửa thét gào, vòng xoáy sấm sét trên trời đang chuẩn bị giáng xuống cuối cùng cũng dừng lại... người chưa kịp độ kiếp đã bị giết, thì còn độ cái rắm gì nữa!

Tất cả mọi người đều chạy đến bên bờ sông, chỉ nhìn thấy Tư Mã cương thi kia đang vặn vẹo trong biển lửa: “Không, ta không cam tâm! Không cam tâm...”

Hắn vươn tay ra, thi khí ngùn ngụt gào rú... Nhưng cuối cũng vẫn tiêu tán đi, bởi vì bất kể hắn có phóng ra bao nhiêu sấm sét, cũng đều bị dòng nước cuốn hết đi...

Kết thúc rồi? Cố Duệ sau khi nhảy lên không trung bắn ra mũi tên tuyệt diễm kia, thì cảm thấy trước mắt tối sầm, cô bị ngọn sóng cuốn đi, kéo vào trong biển lửa.

“Khỉ!”

“Cố cô nương!”

Thình thịch thình thịch... có người nhảy xuống sông bơi sang...

Nhưng Cố Duệ đang chìm dần vào trong dòng nước, cô chỉ cảm thấy trước mắt mình là một mảng màu đỏ, ngay cả trong nước cũng đều là lửa và sấm sét sao?

Cô sẽ chết sao...

Cô điên cuồng cử động hai tay và hai chân, cô muốn bơi đi, đột nhiên... Chân bị nắm lấy, cô quay đầu nhìn, chính là Tư Mã cương thi đã bị thiêu đốt thành xương khô đang trừng mắt nhìn cô. Hắn kéo Cố Duệ, muốn cắn vào cổ cô, hút lấy máu để bù đắp thi thể bị thiêu cháy.

Mẹ kiếp, ông bị thiêu đốt thành xương khô cũng không chịu buông tha cho tôi sao!

Cố Duệ tức giận, con giun xéo lắm cũng quằn, cô vung quyền đánh vào mặt hắn, chân cũng đạp lên người hắn, điên cuồng đấm đá!

Nhưng Cố Duệ đã cạn kiệt sức lực, đạp hai cái liền bị đối phương tóm chặt cổ, khi răng nhanh của hắn chuẩn bị cắm vào cổ cô...

...Tôi sắp chết rồi?

Cố Duệ: Tôi luôn bị truy sát, sắp bị ăn rồi.

Tư Mã cương thi: Ta luôn đi truy sát, sắp được ăn rồi.

Hiện tại cuối cùng cũng thấy được kết quả cuối cùng rồi.

Trong thống khổ, Cố Duệ đột nhiên cảm thấy bàn tay đụng phải một thứ lạnh lẽo, cô cúi đầu nhìn thấy trên hông tên này có mảnh ngọc bội đen trắng gắn trên sợi dây xích màu đen.

Cố Duệ vừa nhìn thấy trong đầu liền hiện lên ý nghĩ... Âm Dương Bội!

Cái tên quỷ này sống dai như đỉa, đã vậy còn muốn bắt cô và Yêu Yêu để cầu sinh, e là do có Âm Dương Phù này bảo hộ, nhờ sức mạnh trường sinh bất tận mà tránh thoát được âm dương.

Cố Duệ trong lòng nổi lên suy nghĩ độc ác, trực tiếp kéo lấy Âm Dương Phù.

Ngay khi kéo lấy Âm Dương Phù này, cô cảm thấy lửa và sấm sét trong nước chẳng còn gây ra bất kỳ tổn thương nào với cô, mà lại có một nguồn năng lượng nóng lạnh lưu chuyển tiến vào trong người cô. Cố Duệ giật mình. Cô nhìn thấy lửa đỏ điên cuồng nuốt lấy Tư Mã cương thi. Cố Duệ giơ chân đạp hắn bay ra, nhưng vẫn chưa cam tâm, cô hung hãn đạp thêm một cái vào mặt hắn.

Trong màn lửa đỏ, gương mặt Tư Mã cương thi bị Cố Duệ đạp tan thành mảnh vụn, cả bộ thi thể đều biến thành tro bay đi, biến mất vào làn nước.

Nhưng lúc này, Cố Duệ cũng cảm thấy tầm nhìn trở nên mơ hồ.

Khí lực kiệt quệ, sức mạnh khô cạn, mất máu quá nhiều, thi độc phát tác, cô không xong rồi.

Cố Duệ miết chặt Âm Dương Bội, ngẩng đầu nhìn lên, mặt nước rực lửa kia cách cô càng lúc càng xa.

Thật mệt mỏi, như thế này quả thật rất mệt mỏi.

Cố Duệ đang dần dần chìm xuống nước, cô nhìn thấy Bạch Cốt Tháp trên cổ mình trôi nổi bồng bềnh, nó đang phát sáng.

Giống như ngọn đèn sáng rực trong bóng tối.

Có một đêm, cô được cha mình dẫn lên đỉnh núi Hoa Sơn nhìn trời đêm, ánh sao lấp lánh, cha cô chỉ về phía sao Bắc Đẩu trên bầu trời, kể cho cô nghe lịch sử của nó.

Cô lại cố ý nói về Thánh Đấu Sĩ Tinh Thỉ, lại còn dẫn chứng hùng hồn, khiến cha cô tức giận không thôi, mẹ cô ở bên cạnh cười vui vẻ, khoác thêm áo cho cô, sợ cô bị lạnh...

“A Duệ này, cuộc đời mỗi người kỳ thực chính là một ngôi sao trên trời.”

“Được rồi được rồi, có phải ba muốn nói với con, con người chết đi sẽ hóa thành một ngôi sao trên trời, bảo vệ những người họ yêu thương đúng không? Ha ha, con không thích uống canh gà cho tâm hồn đâu!”

“A Duệ ngốc, cha là muốn nói với con, người sống mới là ngôi sao, người chết không phải, người chết sẽ không nhìn thấy được ánh sáng, chỉ có người sống mới có thể mang đến ánh sáng cho người khác, dẫn đường cho người khác. A Duệ, con phải làm ngôi sao sáng rực rỡ nhất nhé!”

Đáy mắt Cố Duệ rưng rưng, cô nhìn Âm Dương Bội đang nắm chặt trong tay phát ra ánh sáng, sau một phút suy nghĩ, cô ấn nó vào trong tim, tay trái miết chặt mảnh ngọc đuôi cá.

“Tôi không muốn chết, không thể chết, tuyệt đối không thể chết!”

Đột nhiên, lồng ngực nóng lên, cô mơ hồ nhìn thấy đuôi rồng, một cái đuôi rồng khổng lồ đang uyển chuyển bơi trong nước, quấn lấy thân thể cô... Trong bóng tối, cô dường như nhìn thấy hai con mắt cực lớn.

Đây là... Thái Khuê?

---

Trên bờ sông, Tư Mã cương thi đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong nước, biển lửa vẫn còn lưu lại ngọn lửa, nhưng Cố Duệ đã không còn dấu tích, chỉ có ba người Khuê Sơn cùng Nhạc Nhu, Bạch Ngọc Đường và vội vàng bơi qua.

“Hết cứu rồi, như thế làm sao còn có thể sống chứ!”

“Thật tiếc, tiểu cô nương đó thật lợi hại.”

“Là Hàng Khí kia lợi hại chứ...”

“Hẳn là Lộc Hợi tiền bối lợi hại.”

Mọi người không ngừng tranh luận, nhưng đều không nói rõ được ban nãy đã phát sinh chuyện gì, dù sao thì mọi thứ cũng rất cổ quái, vẻ mặt của Tiết Lương Bình cũng vô cùng phức tạp.

“Thất sư thúc, hiện tại...” Tề Khinh Hà cất tiếng hỏi. Tiết Lương Bình chau mày, trầm tĩnh nói: “Tư Mã cương thi đã bị nhấn chìm, U Châu chúng ta cũng xem như có thể thái bình, nhưng vẫn còn phải khắc phục hậu quả, tiếc là có quá nhiều người hy sinh, chờ chúng ta trở về sư môn, sẽ báo cáo với chưởng môn... sẽ có khen thưởng.”

Ta nhổ vào! Ai cần phần thưởng của các người!

Tuy đám tán tu biết biểu hiện của mình cũng không tốt, nhưng tốt xấu gì tán tu bọn họ cũng tốt hơn đám Bắc Đường, uổng công Bắc Đường tự nhận mình là môn phái bảo hộ U Châu!

Đúng là đồ cặn bã!

Chính vào lúc này... “Trời ơi, đây là cái gì?”

Mưa bão sấm chớp trên trời đã dừng lại, thật là cổ quái, mây đen tản đi để lộ ra bầu trời đêm quang đãng, bầu trời đêm này thật là quá sáng, mặt trăng treo trên cao, ánh trăng trong trẻo, mọi người nhìn thấy trên mặt Vĩnh Định hà, có một thanh thước ngọc đang trôi nổi!

“Chí bảo!” Dường như ánh mắt tất cả Hàng Sư đều phát sáng, đồng loạt bay đến, tên đầu trọc và Bạch Ngọc Đường đang ở giữa sông, Tiết Lương Bình là người mạnh nhất, tốc độ của hắn là nhanh nhất, mắt thấy sắp bắt được thước ngọc thì...

Thước ngọc đột nhiên xoay chuyển, phóng thẳng vào phía vách núi chém tới!

Ầm! Cả ngọn núi đều chấn động, rắc... rắc... đất đá trên vách Ẩn Nguyệt sơn từng khối từng khối rơi xuống, cuối cùng để lộ ra một khối Nguyệt Nha lõm vào.

Cả khối Nguyệt Nha này trắng như tuyết, phản chiếu ánh trăng trên bầu trời, thước ngọc kia từ vách núi bay ngược trở lại... phóng vào trong Vĩnh Định hà!

Vút! Thước ngọc xuyên vào khúc sông, bọt nước bắn lên, Yêu Yêu đang ở phía trước dường như nhìn thấy được chỉ dẫn, vội vàng lặn xuống.

“Thước ngọc đó lẽ nào là?” Trên thuyền có người giật mình.

Một lát sau... Phụt! Thước ngọc nổi lên mặt nước, có một bàn tay đang nắm lấy nó, trắng bệch mảnh mai, trên đầu ngón tay còn có một chiếc nhẫn.

Ngay lập tức, Yêu Yêu vớt Cố Duệ từ trong nước lên, gương mặt tuyệt đẹp kia khiến người ta hít thở không thông, giống như tiên nữ trong nước, gương mặt trắng ngọc thanh thoát, nhờ thêm làn môi đỏ hồng mà trở nên mỹ lệ tuyệt thế.

Chỉ là... không có hô hấp.

Thước ngọc mang theo hai người bay vào bên bờ hồ, Yêu Yêu ôm lấy Cố Duệ, ngón tay run run: “A Duệ, A Duệ!”

Yêu Yêu đang sợ hãi, đáy mắt đã phiếm hồng. Cố Duệ chẳng hề có một chút hơi thở.

Bên cạnh có nhiều Hàng Sư tiến lên, nhìn thấy Cố Duệ chết chắc rồi, cõi lòng họ đều đánh bộp một cái, có bao nhiêu người đang dán mắt vào thước ngọc cô đang nắm chặt trong tay?

Tiết Lương Bình liếc cây thước ngọc, bước đến bên cạnh mở miệng nói: “Xin hãy nén bi thương, còn thanh thước ngọc kia là di vật của Lộc Hợi tiền bối, nên để Bắc Đường chúng ta mang về giao cho chưởng môn xem thử...”

Hắn nói xong liền muốn tiến lên lấy thanh thước ngọc... phải nhanh chóng trước khi tên đầu trọc, Bạch Ngọc Đường và Nhạc Nhu quay trở lại.

Ngay khi Tiết Lương Bình sắp chạm vào thước ngọc, hắn nhìn thấy ánh mắt Yêu Yêu.

Đó là vẻ mặt gì? Thanh thoát nhưng tuyệt sắc, thánh thiện nhưng yêu ma, ánh mắt tựa những đóa hồng nở rộ nhưng lạnh lẽo, cứ như đang tát vào mặt hắn, hắn liền cảm thấy tức giận, chỉ là một tên đệ tử Khuê Sơn cỏn con, ngoài cái vẻ đẹp bên ngoài ra, chẳng có Hàng Lực cũng chẳng có Hàng Thuật vậy mà dám nhìn hắn với ánh mắt như vậy?

Tiết Lương Bình trong cơn phẫn nộ khẽ động ngón tay, ngay khi ánh sáng lạnh lóe lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.